Chương trước
Chương sau
Cao Trí Đức gã dùng miệng chăm sóc hang ngọc quý giá ấy, Bạch Mai Trúc cả người uốn éo, nói không thành tiếng, bên dưới cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, miệng phát ra những tiếng ám muội “ư..~ưm...únm”

Gã dừng lại, với lên ngăn kéo tủ, lấy một viên thuốc cho vào miệng, cho đến khi viên thuốc ấy tan gần hết trong miệng gã, gã hôn cô, đẩy nó sang miệng cô. Bạch Trúc Mai vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra đó là thứ gì, cô lập tức phụt thẳng vào mặt gã.

Cao Trí Đức mất kiểm soát, đưa tay đánh cô một cái, năm ngón tay lớn của gã in hằn trên má cô, đau rát. Bạch Mai Trúc khóc, không phải vì bị gã đánh mà là do cô đau lòng khi người cô yêu thương từ khi nào lại trở lên độc ác và tàn nhẫn như thế này.

“Cao Trí Đức, cả đời này tôi không tha thứ cho anh” khuôn mặt ưu tú ngập tràn nước mắt.

Gã vuốt tóc cô ra phía sau, nắm chặt, giật mạnh để đầu cô ngửa lên “cô, không có tư cách nói lời này với tôi” gã tháo thắt lưng, dùng nó trói hai tay cô lên đỉnh đầu, gã đánh vào bên mông trái cô, biến thái nói:.

“Rất mềm, căng tròn còn mịn nữa” gã đặt môi hôn bả vai cô, bất ngờ cắn một cái khiến cô dít lên “shuyts”

Gã tháo trói hai tay cô, vuốt ve cánh tay từ trên xuống, thoả mãn gã cầm tay cô đặt vào thứ đang cao trào trong lớp quần phía dưới, cô đã không còn một mảnh vải che thân mà trên người gã vẫn còn nguyên vẹn. Bạch Mai Trúc giật mình rút tay lại.

“Tập làm quen đi, những lần tiếp theo không còn phải bỡ ngỡ” ánh mắt dâm dục của gã nhìn cô, miệng nở nụ cười khó hiểu. Gã dùng tay của cô kéo khoá quần của mình xuống, đẩy tay cô vào sâu hơn, Bạch Mai Trúc có muốn cũng không chống cự lại gã. Thoáng chốc cả hai đã trần như nhộng, gã quấn lấy cô không rời, một lần nữa gã chen chân giữa hai chân cô, cố tình để hai thứ phía dưới chạm vào nhau.

Bạch Mai Trúc nhắm chặt mắt, hàng mi dài thẳng tắp của cô làm gã rất rung động, gã hôn lên nó như một cách an ủi cô thế nhưng cô chỉ cảm thấy nụ hôn đó ghê tởm mà thôi, kể từ khi gã có ý định dở trò với cô, cô đều cảm thấy chán ghét mà coi thương gã hơn.

“Mở mắt nhìn tôi” làm trái ý gã là điều cô muốn nhất hiện tại, gã không có tư cách ra lệnh cho cô cũng như cô không có tư cách nói ra lời không tha thứ cho gã.

Cao Chí Đức thấy cô cố chấp, không chịu nghe lời trong đầu liền nảy ra biện pháp giải quyết. Bạch Mai Trúc đầu óc mơ hồ, chỉ cảm nhận được hai chân đang được nhấc lên cao, sau là gác lên thứ gì đó, chính là vai gã, dường như bên dưới gã đang tiến vào, Bạch Mai Trúc nắm chặt ga giường, hai tay run lẩy bẩy.



“A...ư...a”

Cao Trí Đức cứ thế tiến thẳng vào bên trong cô, không dạo đầu, không báo trước, tiếng hét đầy đau đớn của Bạch Mai Trúc làm gã phấn khích tột độ. Gã ra ra vào vào tốc độ nhanh hơn cả cái chớp mắt, Bạch Mai Trúc quằn quại, hai mắt vẫn không dám mở, chịu đau trong vô thức.

“Hức...đau...đau quá!”

“Mở mắt ra và cầu xin tôi”

Bạch Mai Trúc vốn rất nhẹ dạ cả tin, ngỡ lời gã là thật mà làm theo: “xin anh....xin...anh...tha cho tôi” gã lau đi nước mắt nhem nhuốc trên gương mặt trắng hồng xinh đẹp, ghé tai cô thì thầm “hãy tập ranh ma như cáo, đừng mãi ngây thơ tin lời người khác”

Bạch Mai Trúc lộ ra sắc mặt căm phẫn, tuy vậy cô càng cưỡng cầu gã càng cho rằng đó là điều thú vị mà hứng thú cao trào, chiếm đoạt. Gã hôn lên môi cô một tiếng thật kêu, khoé miệng giương lên một đường tuyệt sắc.

“Cứ nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi rất vui” gã một tay lật sấp người cô, nhấc hông cô lên cao, lần này gã báo trước, chậm rãi tiến vào. Những tiếng va chạm da thịt, ám muội vang khắp phòng, Bạch Mai Trúc nước mắt tuôn không ngừng, ướt nhẹp cả một mảng ga giường. Lần đầu tiên của cô bị gã cướp mất một cách ép buộc, còn gì nhục nhã hơn nữa chứ.

Cao Trí Đức khó chịu khi cứ mãi nghe tiếng sụt sịt từ cô, gã ghì chặt cổ cô xuống giường từ phía sau, đưa miệng sát tai cô “nếu cô còn khóc thì tôi hứa với cô rằng cô sẽ không có một giấc ngủ ngon nào trong hai ngày tới đâu” lời nói trôi vào tai cô thì tai cô cũng đã nằm gọn trong miệng gã. Bạch Mai Trúc giật mình đến lẩy người, gã như muốn nuốt tai cô vào trong bụng vậy.

Cứ như thế Bạch Mai Trúc im lặng cam chịu những tư thế tiếp theo, đau đớn chỉ biến mất khi cô đã ngất đi, thế nhưng khi tờ mờ mắt vào một hai giờ sáng cô vẫn có thể cảm nhận được gã đang di chuyển, gã muốn bức chết cô thật đấy à?

“Dừng...lại, tôi muốn ngủ” tay cô chới với gọi gã, Cao Chí Đức thực sự nghe lời cô, gã dừng lại, đưa tay cô lên, đặt vào mu bàn tay một nụ hôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.