Bánh xe dừng lại, ánh mắt gã cũng dừng tại bóng hình kia. Hình ảnh cô cười đùa vui vẻ bên người khác càng khiến gã điên tiết.
“Em có muốn ở tạm nhà anh đêm nay không?”
“Thôi ạ! như thế thì phiền anh lắm. Em sẽ tìm một khách sạn để ở qua đêm nay”
Cả hai tạm biệt nhau, đợi cho Tịnh Ân đi một đoạn xa cô mới quay lưng bước, nụ cười trên môi liền tắt khi cô nhìn thấy gã đang đứng nhìn cô không chớp mắt.
Bạch Mai Trúc trong người run lên, bước chân quay sang hướng khác thoạt muốn chạy. Vừa chạy vừa ngoái theo sau nhìn gã, Cao Trí Đức bám sát cô, chạy ra giữa làn người đông đúc đang qua đường, len lẫn cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của gã.
“Cứu tôi, cứu tôi với..” Bạch Mai Trúc dừng lại trước một đám người đi đường, cầu xin sự giúp đỡ của họ, nhưng đều bị từ chối, họ sợ phiền phức, sợ nhất chính là nhìn thấy người đang theo sau cô.
Bạch Mai Trúc vấp ngã khiến mắt cá chân đau nhức, cô lê người đứng dậy khi khoảng cách của gã ngày càng gần, khập khiễng đứng lên, vẫn cố chấp chạy, không muốn bản thân rơi vào tay gã một lần nữa. Nhưng chân đã mỏi và đau khó có thể chạy xa hơn.
Bạch Mai Trúc nhìn vào một con hẻm tối, đưa mắt không nhìn thấy gã nữa, trốn vào trong, thế nhưng là cô không nhìn thấy gã đâu phải gã cũng không nhìn thấy cô. Cao Trí Đức nhếch môi cười, quả nhiên cô vẫn cứ ngây thơ như ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-than-tra-no-tinh-cu-hung-ac-nguoc-dai-toi/3487307/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.