Năm phút sau quay trở ra, chỉ thấy Tiếu Dĩnh vẫn giữnguyên tư thế ban đầu, ngồi xổm trên ghế sofa với vẻ mặt đầy thất bại cứng nhắccòn Diệp Hạo Ninh tâm trạng trái lại rất tốt. Cuộc thăm dò lúc nãy, càng giốngnhư đang ghen tuông. Kỳ thực Diệp Hạo Ninh trước nay không thích phụ nữ có biểuhiện này, nhưng lúc này đây đổi lại là Tiếu Dĩnh, anh phát hiện ra bản thânmình thật sự hoàn toàn hưởng thụ.
“ Đi thay quần áo đi!” Anh dừng lại ngay bên cạnh, bỏqua ánh mắt thăm dò của cô, tâm trạng đặc biệt tốt: “Đi ra ngoài ăn cơm”
Tiếu Dĩnh lại nghĩ, con người này chẳng lẽ không áynáy sao? Hay là không nên cảm thấy thẹn quá hóa giận ư?Làm thế nào mà bây giờkhuôn mặt lại hóa ra vui vẻ hòa nhã thế kia chứ? Cứ như là quét sạch cả buổichiều mây mù u ám.
“Không đi” Cô nói giọng quả quyết kiên định, thuậntiện đứng dậy.
Nào ngờ ngồi lâu quá, chân trái bị tê, suýt chút nữathì té nhào.
Chỉ là suýt chút nữa thôi, bởi lẽ Diệp Hạo Ninh đãnhanh tay lẹ mắt nâng đỡ, mới không đến mức phải quỵ xuống.
Diệp Hạo Ninh đỡ lấy cô, nói: “ Nhà không có thức ănnhanh đâu!”
“ Em biết …..” Cô âm thầm rút lại khẩu khí, một cảmgiác ê ẩm tê dại ở phía đùi cứ nhanh chóng lan tỏa ra, tựa hồ như kiến cắn kimđâm, thật sự không thoải mái chút nào.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh, ngữ khí hơi đông cứng: “ Dùgì cũng không thấy đói” trong lòng không khỏi tán thưởng một phen. Con ngườinày quả là móc treo quần áo bẩm sinh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-nhu-vay-xa-den-the/2754/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.