Đợi đến lúc bồi bàn dọn món cà- ri cua lên thì TiếuDĩnh đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, thật sự lúc này cô chỉ muốn nổi đóalên rồi bỏ quách đi cho xong, thế nhưng rốt cuộc cô vẫn nở nụ cười và nói cámơn.
Nhà hàng Thái này nổi tiếng với tài phục vụ chậm chạp,lề mề, thế nhưng dù thế nào thì Hứa Nhất Tâm vẫn là khách quen của quán .Cô nàyđã tốn không ít nước bọt quảng cáo cho thương hiệu của quán, gần như với cô ănhoài ăn mãi ở quán này không biết chán là gì.
Tiếu Dĩnh thật sự rất khâm phục cô nàng ở điểm này,chính vì sở thích ăn uống của cô luôn đa dạng,ngay cả những món ăn dân dã hàngngày, cũng đều phải thay đổi. Hứa Nhất Tâm còn khiến cô phải khâm phục ở mộtkhoản khác nữa, đó là khả năng tám của cô ấy. Suốt từ trên lúc đi tới giờ, côvẫn liên tục lải nhải không ngừng.
Sau khi một cái tên nào đó xuất hiện thường trực bêntai không biết bao nhiêu lần, Tiếu Dĩnh rốt cuộc đã không kiềm chế được: “Cậuđừng nhắc tới anh ta nữa được không? Để tớ yên tĩnh ăn xong bữa ăn này cáinào”.
Thế nhưng, cô bạn thân chí cốt này rốt cuộc vẫn không buông tha cô. Sau khinghỉ “giải lao” mười phút, Hứa Nhất Tâm từ nhà vệ sinh quay trở lại, vừa ngồixuống ghế đã thốt lên: “Cậu đoán xem tớ vừa nhìn thấy ai?”
Cô tự dưng thấy hiếu kỳ, thuận miệng hỏi luôn: “ Aivậy?”
“Diệp Hạo Ninh”
“Hứa Nhất Tâm!”. Cô ngước mặt lên nhìn. “Cậu định cốtình làm tớ không vui à? Đúng không?”
“Cậu tin tớ đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-nhu-vay-xa-den-the/2746/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.