Chương 11. Tôi không phải tôi không có
Bắt đầu từ ngày ăn sủi cảo kia, quan hệ giữa Ninh Giác Thần và Hứa Duệ khó hiểu mà thân cận hơn. Ninh Giác Thần có thể cảm giác được Lục Giác Lam không thích cậu đi quá gần Hứa Duệ, cậu không dám đi qua khi bọn họ ở cùng nhau. Cho nên khi có Lục Giác Lam, Ninh Giác Thần vẫn giống như trước kia hết sức làm giảm độ tồn tại của bản thân.
Sau đó tan học hai người có thể như thường đụng mặt nhau. Ninh Giác Thần bị Lục Giác Lam hạ lệnh bắt buộc không được về nhà sớm, Hứa Duệ bị Lục Giác Lam trọng sắc mà bỏ rơi, theo một ý nghĩa nào đó hai người bọn họ ngược lại là đồng bệnh tương liên.
Ngày đó tan học Hứa Duệ hẹn học sinh lớp mười hai đấu một trận bóng rổ, ra cổng trường đã là bảy giờ. Từ khi vào đông, trời tối càng ngày càng sớm, năm giờ rưỡi tan học trời đã hơi tối, giờ này đã sớm tối tăm. Bách Nhạc Hạng là một phố cũ, cách thật xa mới có một cái đèn đường, liếc mắt nhìn vào tối thui có chút dọa người.
Hứa Duệ theo thói quen đạp xe nhanh, không thấy rõ đường phía trước, suýt chút nữa va vào thứ gì đen thùi lùi trên mặt đất. Hắn phanh xe gấp một cái dừng lại, dựa vào đèn đường nhìn thấy một người mặc đồng phục học sinh ngồi xổm ở trước mắt – vừa khéo, là Ninh Giác Thần.
Ninh Giác Thần không có quần áo dày, ở trường mặc mấy áo lông mỏng bên trong, một tầng bao một tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-nhu-co-doc/22112/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.