Lãnh Hàn bỗng chợt dừng lại, quay lại nhìn cô cười một cách ranh mãnh.
“Mắt em khỏi rồi phải không.”
Tử Đằng không có lấy gì chột dạ, có lẽ anh đã biết từ khi đứng ở cửa nhưng vẫn cố giấu. Cô khẽ gật đầu rồi hỏi anh.
“Anh biết từ khi nào.”
Lãnh Hàn nhìn cô thừa nhận như vậy, từ từ ngồi xuống bên cạnh mà giải thích.
“Từ khi anh đưa cho em ly sữa, nếu em vẫn không thấy gì sao biết anh cầm gì trên tay.”
Lối diễn xuất của cô có hơi tệ nên anh đã thử. Quả nhiên cô đã lộ ra sơ hở từ khi anh bước vào. Thấy được diễn xuất tệ hại của bản thân, cô không khỏi ngại ngùng mà xấu hổ. Tử đằng quay mặt ra hướng khác hỏi anh.
“Lãnh Hàn, em hỏi anh. Nếu như mắt em không khỏi, em lại muốn rời khỏi đây, anh định làm thế nào.”
Lãnh Hàn nghe cô hỏi vậy, trong lòng có chút khó chịu, biết cô là đang nói đùa nhưng vẫn khẽ ôm cô vào lòng, dịu dàng mỉm cười với cô rồi nói.
“Anh không cho phép. Nếu em bị mù vĩnh viễn, anh sẽ chăm sóc em cả đời. Nếu em muốn rời khỏi đây, thì phải
có sự đồng ý của anh, hoặc anh có thể nhốt em ở đây cả đời.”
Nghe được câu trả lời của anh mà Tử Đằng muốn phì cười. Anh mà cũng có lúc nói ra những lời bá đạo này, thật không dám tin mà. Nhìn cô vui vẻ lên này, anh cũng đã thấy đỡ lo hơn, anh chỉ sợ, cô sẽ rời khỏi đây thật sự, rời khỏi anh mà không cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-lam-nhung-duoc-khong/1786060/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.