3 ngày sau, Tử Đằng được xuất viện. Nhất Lan còn đặc biệt tới khám tổng quan lại cho cô bạn. Còn dặn dò cô phải đeo dải băng gạt này để tránh bị ánh sáng chiếu thẳng mắt, như vậy sẽ kéo dài thời gian điều trị. Nhất Lan còn tiêm giúp một mũi thuốc trước khi đi.
Lãnh Hàn lần này còn đặc biệt tới đưa cô về biệt thự. Anh chỉ sợ cô lại không quen, người hầu trong biệt thự lại không thích cô. Còn vị trợ lí nào đó muốn khóc ròng vì sáng nay anh lại hủy cuộc hội nghị để đón người xuất viện. Nhưng thôi cũng vì thiếu phu nhân tương lai, anh nhịn.
Tử Đằng thì ngạc nhiên, anh lại rảnh rỗi đến mức đến tận bệnh viện để đưa cô trở về biệt thự của anh, cô cũng không để ý gì nhiều. Nhưng nhớ lại chuyện cách đây ba ngày thì cô lại tránh anh cả nửa mét, lên xe còn không dám ngồi gần anh. Lãnh Hàn không biết nói gì, cứ để mặc cô muốn làm gì thì làm, chỉ cần cô không ghét anh là được.
Về đến trang viên, mọi người đều phải bất ngờ vì thiếu gia của họ cuối cùng cũng đưa phụ nữ về nhà mình. Ai thấy Tử Đằng cũng đều mắt chữ O mồm chữ A. Thiếu gia của họ biết yêu rồi. Nhưng giờ cô còn đang đeo băng gạt, chưa thể nhìn thấy mặt của cô. Nhưng mọi người đoán được rằng, cô đã rất xinh đẹp rồi. Lãnh Hàn dìu cô xuống xe, còn che chắn trên đầu để cô không bị đụng đầu vào nóc xe, nhẹ nhàng hết mức. Tử Đằng cũng chẳng có lí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-lam-nhung-duoc-khong/1786055/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.