Lãnh Hàn thấy có điều kì lạ, liền lên tiếng gọi cô.
"Thư kí Kim, cô sao rồi…"
Nghe được giọng nói của anh, Tử Đằng có chút bỡ ngỡ, nhìn qua chỗ tiếng nói trong lòng có chút bán tính bán
nghi.
"Phong tổng, là anh đấy sao…"
Không đúng, nhìn cô rất lạ. Lãnh Hàn thử quơ quơ tay trước mặt cô nhưng cô lại không có phản ứng gì. Lam Bạch
liền cất tiếng.
"Tử Đằng, là mình này, cậu có nhận ra mình không…"
Tử Đằng lại nghe thấy tiếng nói của Lam Bạch lại hướng về phía đó.
"Lam Bạch, cậu đang ở đâu vậy…"
Mọi người đều bất ngờ nhìn cô. Sao có cảm giác cô đang không thấy gì, chỉ đang cố gắng mà làm theo bản năng. Người vào cùng Lam Bạch và Giang Nguyên thấy được điều kì lạ từ cô, liền bước lại gần lên tiếng.
"Tử Đằng, cậu có thấy gì trước mắt không…"
"Không..."
Tử Đằng lắc đầu khẳng định, cô không hiểu bản thân đang bị gì nữa. Đột nhiên sau bao nhiêu chuyện giờ lại không thấy gì. Mà khoan đã, giọng nói vừa rồi không phải là từ bạn cô, cũng không phải của Lãnh Hàn. Người có thể nói chuyện thân mật thế này chỉ có bạn cô. Vậy không lẽ nào…
"Dạ Nhất Lan,…"
Cô gái mặc áo blouse đi cùng hai người khi nãy là Nhất Lan, cũng là người trong nhóm và là thành viên cuối cùng, người chịu trách nhiệm chữa bệnh cho cả nhóm. Nhưng vì nghiên cứu của bản thân mà đã phải sang nước ngoài du học, và hôm nay cuối cùng cũng đã về.
"Nhất Lan, …sao cậu lại ở đây…Chẳng phải cậu đang đi du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-lam-nhung-duoc-khong/1786053/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.