Tử Đằng chạy theo bóng người nhưng rồi cũng lại đụng phải ngõ cụt. Cô lại đảo mắt một hồi mới nhận ra
bản thân đã vào bẫy. Xung quanh đâu ra xuất hiện một lũ du côn, trên tay cầm gậy sắt. Gì đây, định gây sự với ai đây. Theo sau đó, cô nghe thấy tiếng vỗ tay cùng với tràn cười khanh khách.
"Không nghĩ một ngày, một cô gái thông minh như cô mà cũng có ngày lọt bẫy đấy."
Nghe giọng điệu cười này cô hừ lạnh. Dạo này hắn cũng khôn ra không ít, cũng biết đặt bẫy người khác luôn rồi đấy. Nhưng để có thể gọi được cả một toán người thế này, chắc cũng khổ công cho hắn lắm.
"Chẳng phải được những gì anh mong muốn rồi sao, Cố Điền."
Trông hắn bây giờ tàn tạ đi rất nhiều, vì phải chạy trốn khỏi sự truy lùng của cảnh sát mà hắn đã phải khổ sở thế nào. Giờ đây hắn căm hận Tử Đằng vì đã phá hoại toàn bộ công ty của hắn.
"Cô bây giờ còn cười được. Chính cô đã phá hoại mọi thứ của tôi, tôi sẽ bắt cô phải trả lại vốn lẫn lời."
Cô nghe vậy mà cả thấy buồn cười, chính hắn đã lừa dối cô suốt bao năm qua mà giờ lại nói ra những lời này. Nếu hắn muốn cô sẽ cho hắn toại nguyện.
"Đó là do anh thôi còn nói tôi. Anh nghĩ bọn du côn này sẽ làm gì được tôi chắc, thật phí công của anh quá rồi. Tôi
thắc mắc nhất, tại sao anh lại có thể kéo một bầy thế này được."
Hiện giờ một mình cô, sức phụ nữ không thể đánh hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-lam-nhung-duoc-khong/1786051/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.