Bông tuyết bay lất phất, một gốc cây cổ thụ đã rụng sạch lá bị tuyết chèn ép, từng cành cây khô gầy nghiêng ngả gãy rắc một cái.
Ánh mắt hai người quấn quít lấy nhau mới bừng tỉnh dịch ra nơi khác.
“Tại sao anh đột nhiên quay về thế?” Mai Nhiễm khẽ cắn môi dưới, hỏi lại một lần nữa.
Người đàn ông bỗng nhiên cúi gập người, cái trán dán sát vào trán cô, ngừng một lúc lâu rồi nói nhỏ, “Nhớ em.”
Trong lòng của anh dường như ẩn giấu một hoa viên đương giữa mùa xuân, nhiều loại hoa giận dữ bung nở, nhưng giọng điệu của anh nghe vẫn vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng rót tai đã bị gió thổi tan.
“Anh đã dùng cơm trưa chưa?”
Chóp mũi hai người cũng dán sát vào nhau, khi Mai Nhiễm nói chuyện, hơi nóng từ hơi thở tự nhiên dung hòa cùng một chỗ với anh, cô chợt cảm thấy trái tim trong lồng ngực hình như đập có phần bất thường.
“Chưa.”
Độ ấm nơi trán và chóp mũi lui đi, ngay sau đó môi anh rơi xuống đôi mắt cô, “Nhiễm Nhiễm.”
Giọng nói người đàn ông nghe khàn khàn đến thế.
“Sau đây anh muốn ăn thứ khác.”
Mai Nhiễm mơ hồ chớp chớp mắt nhìn anh, chưa kịp có phản ứng thì cả người đã bị anh ôm lấy. Anh ôm cô tiến vào phòng trong, thậm chí còn rút ra một bàn tay để khóa trái cửa.
Từ tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ lại có phần không khống chế được kia, cô dần hiểu được, chuyện cô mơ hồ mong đợi dường như sẽ xảy ra.
Quả nhiên, anh thả cô xuống, trực tiếp ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-ket-ben-em/1806994/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.