Chương trước
Chương sau
Cửa phòng đánh cờ bị đẩy ra, Mai Nhiễm đang cầm một cái đĩa dưa hấu đã cắt sẵn bước vào. Trong tay cô cầm một miếng, đã ăn hơn nửa.
Bữa tiệc sinh nhật của Mai Hồng Viễn bắt đầu vào buổi tối, hiện tại ông đang ôn chuyện với vài người bạn cũ, những người khác đều chơi mạt chược, ngay cả Phó Thì Cẩn cũng bị mời sang đây. Cô bước tới, quần lụa mỏng màu vàng nhạt che khuất hai chân trắng nõn, lả lướt yêu kiều qua từng bước đi.
Mai Nhiễm đặt đĩa trong tay xuống bàn, tiến đến bên cạnh Mai Lương Chi, xem bài của ông.
“Bài không tệ a!” Cô xem từng con, khi Mai Lương Chi muốn thả ra một con nhị đồng thì ngăn cản anh, “Đừng đánh con này.” Nói xong, cô đã thay anh ném ra con lục đồng.
Mai Lương Chi muốn ngăn cản mà không kịp, nhìn hai quân nhị đồng và tứ đồng song song, hỏi, “Vì sao?”
Mai Nhiễm nghiêng người, liếc anh một cái, “Ba là con số may mắn của con.”
Mai Thanh Viễn cười ha ha nhìn qua, “Năm nay Nhiễm Nhiễm bao nhiêu tuổi?”
“24, “ Mai Nhiễm đáp, “Năm nay vừa vặn là năm bản mạng.”
Mai Lương Chi vừa nghe ba chữ “Năm bổn mạng” thì trong lòng bực bội. Khóe miệng anh giật giật, con số may mắn con khỉ gì, con nhóc này lại lừa anh rơi xuống bùn thì có.
“24 tốt, đúng là độ tuổi đẹp nhất thì con gái, “ Mai Thanh Viễn lại hỏi, “Có bạn trai chưa?”
Chưa đợi Mai Nhiễm trả lời, Mai Mộng Nhiên chen vào nói leo, “Ba à, ba hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ ba muốn giới thiệu bạn trai cho chị Nhiễm Nhiễm ạ? Con nghe nói chị ấy chưa từng yêu đương, ánh mắt rất cao, ba mà giới thiệu có lẽ chị ấy chướng mắt.”
Cô ta còn đắc ý khi có thể nói một đoạn dài trước mặt Phó Thì Cẩn, thể hiện sự tồn tại của bản thân, hồn nhiên không ngờ chính mình đã khiến bầu không khí hỏng bét.
“Em nói không sai, “ Mai Nhiễm đồng ý gật đầu, “Bạn trai tương lai của chị nhất định phải rất cao, cao đến mức chị cần ngửa đầu lên để nhìn anh ấy.” Câu nói của cô mang hai nghĩa, cực kì tuyệt diệu, ngay cả Mai Lương Chi đều không nhịn được giơ ngón tay cái ở trong lòng.
Lúc này, Mai Nhiễm đang cúi người để sờ bài, cổ áo lộ có phần thấp. Phó Thì Cẩn vừa vặn ngồi đối diện cô, anh vừa ngẩng đầu là có thể thấy được phong cảnh tuyệt đẹp không hề che giấu. Ngọn núi chói mắt mềm mại được bao bọc trong lớp voan đỏ, càng nổi bật lên nước da trắng ngần như mỹ ngọc. Anh gần như mất khống chế, không thể dời tầm mắt.
Mai Nhiễm nhận thấy ánh mắt nóng rực từ phía đối diện, ngẩng đầu thấy người đàn ông nhìn bản thân, cô nghi ngờ mở to hai mắt.
Mai Thanh Viễn đánh con cửu vạn, đến lượt Phó Thì Cẩn, anh có chút không yên lòng sờ soạng một con bài, lơ đãng liếc người đối diện. Cô cầm lấy một hạt dưa hấu nhỏ, sau đó giả vờ như không có việc gì bắn nó vào cái mâm trên bàn, hình như có phần xấu hổ cô cười trong sáng về phía anh. Anh ngẩn ngơ, tiện tay ném một con ra ngoài.
“Hả!” Mai Mộng Nhiên hai tay đang ôm mặt, vui vẻ nói, “Của anh tam điều!”
Ván bài tiếp tục, ngón tay Mai Nhiễm đụng vào bài, nụ cười từng chút một nở rộ, “Tự sờ được tam đồng!” Cô lại đắc ý nháy mắt với Mai Lương Chi, “Thế nào?”
Mai Lương Chi thở dài, trêu tức nói, “Tin Tưởng Tưởng, suốt đời!” Mai Nhiễm đấm anh vài cái.
Lúc này, Mai Thanh Viễn đột nhiên ngạc nhiên “ồ” một tiếng, ông chỉ vào bài trước mặt Phó Thì Cẩn, “Phó tiên sinh, không phải cậu có ba con lục điều à? Tại sao ban nãy lại đánh con ấy đi?”
Mọi người cũng xem qua đi, Mai Lương “Chậc chậc” nói, “Thật đúng là! Thì Cẩn, cậu sao thế?”
Đương sự rất bình tĩnh, “Trượt tay.”
Mọi người: “……”
Lại qua một ván, Mai Nhiễm giúp Mai Lương Chi bốc cùng một màu, trực tiếp tiêu diệt lợi thế còn lại của chú ruột Mai Thanh Viễn. Ông lớn tiếng than thở, “Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Nhiễm Nhiễm may mắn như thế, không bằng giúp chú sờ mấy con?”
Mai Nhiễm tự nhiên đồng ý, đáng tiếc bài vừa dựng xong, bên kia có người tới báo, nói bà cụ gọi Mai Thanh Viễn đi qua một chuyến, cô bèn thay thế vị trí ban đầu của ông.
Mai Nhiễm đụng vào một con màu đỏ, trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng đánh con lục vạn ra ngoài.
Phó Thì Cẩn liếc cô một cái, giữa chân mày hiện lên ý cười như có như không, sờ một con Tây Phong không có tác dụng, tùy tay văng ra.
“Aizz, cháu hồ rồi!” Mai Nhiễm đẩy ngã bài, “Mười ba!”
Mai Lương Chi thổn thức mãi, “Tưởng Tưởng, em muốn cho mấy người đang ngồi chúng tôi lần lượt chứng kiến tất cả bài lớn một hồi đấy à, để anh tính xem, mười ba nổ pháo, 88 lần, Thì Cẩn, “ Anh nhìn về người phía đối diện, “Lần này e rằng cậu phải thua một con Ferrari.”
Mai Nhiễm ngạc nhiên, “Các anh chơi lớn vậy à?”
Mai Mộng Nhiên hừ nhẹ một tiếng, “Bằng không chị nghĩ rằng mọi người đang chơi đồ hàng chắc?”
Phó Thì Cẩn lạnh lùng liếc cô ta một cái, khi ánh mắt một lần nữa trở lại trên người Mai Nhiễm, tỏa ra ý cười thản nhiên, “Nguyện ý thua cuộc.”
Mai Lương Chi làm sao nhận ra mạch nước ngầm kia. Anh liều mạng làm thầy dùi, “Tưởng Tưởng, nếu em chơi thêm một ván như thế này nữa, em có thể đổi con xe cũ nát kia.”
Mai Nhiễm: “……”
Ván bài vẫn tiếp diễn đến khi khách khứa lục đục bước vào mới tan cuộc. Mai Nhiễm là người thắng nhiều nhất, tiền lương một năm của Mai Lương Chi đều rơi vào tay cô. Anh một bên kêu nghèo giả khổ, “Còn đổi xe gì chứ, cả một năm sau đều làm không công”, một bên cầu xin cô “Anh còn muốn bòn tiền cưới vợ, xin Nữ vương đại nhân giơ cao đánh khẽ”.
Mai Nhiễm thành công bị anh chọc cười, đồng ý hoàn lại cho anh nửa năm tiền lương.
Sau khi xin xỏ thành công, Mai Lương Chi lại nghiêm túc lắc đầu thở dài, “Không thể tưởng tượng được đường đường giáo sư đại học A tôi đây, tự xưng là cả đời trong sạch, cuối cùng lưu lạc đến hoàn cảnh này.”
Giọng điệu anh thay đổi ngay tắp lự, “Có điều, Tưởng Tưởng em phải nói chuyện giữ lời nhé, mọi người đều nghe đấy, thay mặt chị dâu tương lai, anh cảm ơn cô em!”
Mai Nhiễm cạn lời.
Mai Mộng Nhiên nhìn một màn này, sắc mặt âm u, xoay người đi thẳng.
Khách khứa của buổi tiệc đã đến đông đủ, Mai Nhiễm thay một bộ quần áo xuống dưới nhà. Trông thấy cha cô đang bận rộn xã giao, trước nay cô không thấy mấy trường hợp này, sau khi chào hỏi mấy vị trưởng bối trong họ, cô bèn lui vào một góc.
Mai Mộng Nhiên mặc bộ váy dài chạm đất, che kín cả người, khác một trời một vực với dáng vẻ bình thường ở ngoài. Cô ngoan ngoãn đi theo sau bà cụ, tươi cười ngọt ngào tiếp đón mọi người. Đại bộ phân khách khứa ở đây đều biết cô chỉ là con gái nuôi của nhà họ Mai mà thôi. Tuy nhiên, chỉ cần dính đến “họ Mai” đủ để cho bọn họ nguyện ý giữ lại thể diện và thể hiện nhiệt tình với cô.
Buổi tiệc tối kéo dài hai tiếng đồng hồ. Sau khi Mai Hồng Viễn tiễn hết khách, ông mệt mỏi, nói mấy câu với con gái rồi trở về phòng.
Mai Nhiễm cũng quay về phòng của mình. Ngồi trên giường sấy khô tóc, cô theo thói quen bật di động lên. Lúc này cô mới nhớ ra vì lượng pin quá thấp nên nó đã tự động tắt máy.
Bởi vậy, cô không biết, ở một thế giới ảo khác đã bốc lên cơn gió lốc vì mình.
Trên Weibo, mọi người đều tìm kiếm: Cuối cùng Suy Nghĩ Thật Kỹ là ai?
Trạng thái Weibo mới nhất của Mai Mộng Nhiên cũng bị mấy từ “Suy Nghĩ Thật Kỹ” phủ sóng. Các fan cảm thấy nếu cô lén có giao tình với Phó Thì Cẩn, cô sẽ biết người thần bí “Suy Nghĩ Thật Kỹ” là ai. Họ sôi nổi kêu gào hy vọng cô ra mặt giải thích rõ một chút.
Bình luận ở vị trí đứng đầu là vị Canh gà quân lần trước tìm được một bức ảnh của Phó Thì Cẩn.
Canh gà uống nhiều rồi bốc hoả: Xem mọi người “đói khát” nam thần Phó Thì Cẩn của ta như thế, ta đành cố mà chia sẻ với mọi người một tấm hình mà ta trèo tường để trộm. Ấm áp nhắc nhở, mong tự chuẩn bị khăn tay và tiếng thét chói tai![hình ảnh]
Tuy rằng tấm ảnh chỉ có một bên sườn mặt, hơn nữa không quá rõ nét, song nhóm fan vẫn liên tục hét chói tai: A a a nam thần của ta thật là đẹp trai! Ngũ quan rất lập thể a! Gien tốt như vậy, nam thần em rất muốn sinh con cho anh!
Ai trộm nhi nhíp của ta: Chỉ có tôi chú ý tới ngón trỏ và ngón áp út của anh ấy rất dài sao? Hơn nữa nghe nói anh ấy lai Trung – Pháp, cái đó chắc chắn rất được đi [mặt âm hiểm] Tương lai ai gả cho anh chắc chắn vô cùng tính phúc**, dù sao đầu bút 0.5 nhét vào đầu bút 0.3 [các người hiểu mà]
***
Ngày mai, sau khi Mai Nhiễm nếm qua bữa trưa, cô liền chuẩn bị ra ga tàu hỏa.
Thím Chu lưu luyến không rời lôi kéo tay cô, “Lần này cháu đi, không biết khi nào quay về.”
“Cháu sẽ quay về.” Mai Nhiễm an ủi bà.
Thím Chu cười khổ gật đầu, nhớ tới cái gì, bà nói thêm, “Phó tiên sinh đã đi từ sớm, cậu ấy vừa đi chân trước, tiểu thư Mộng Nhiên chân sau đi theo, chưa biết chừng bọn họ bay cùng một chuyến.” Bà hơi tiếc nuối, “Chừng nào thì cháu có thể để bụng giống cô ấy? Phó tiên sinh thật sự là một người đàn ông tốt hiếm có……”
Chú Chu rút một điếu thuốc ra, thấy bà vợ mình còn lải nhải, sợ lỡ thời gian, ông vội vàng thúc giục, “Tiểu thư Mai Nhiễm, cần phải đi rồi.”
Mai Nhiễm gật đầu, nói lời từ biệt với thím Chu.
Ga tàu rất đông, Mai Nhiễm thuận lợi tìm được vị trí của mình ngồi xuống. Ngồi bên cạnh cô là một người cô gái tuổi còn trẻ, khô khan xem một bộ phim truyền hình cổ trang gần đây đang nổi bật.
Vài phút sau, cảnh vật ngoài cửa sổ chậm rãi lùi dần về phía sau, Mai Nhiễm đang định nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nghe thấy tiếng nói trầm thấp quen thuộc.
Cô mở choàng mắt.
Trong nháy mắt, người đàn ông đã thành công dùng tấm vé giường nằm đổi với ghế cứng của cô gái kia. Cô gái kia nhìn anh, lại quay đầu xem Mai Nhiễm, đỏ mặt thu dọn đồ, nhanh chóng bỏ đi.
“Sao anh……”
Phó Thì Cẩn ngồi xuống bên cạnh cô, hai chân thon dài đặt trong không gian không quá rộng, con người vốn dĩ không hợp với hoàn cảnh này, hiện tại có vẻ rất thích chí.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, hình như tâm tình rất tốt ôm lấy khóe môi, “Tôi nhớ rõ em từng nói, cây dâm bụt nở hoa tháng tám, ngồi xe lửa dọc đường đầy hoa đưa tiễn.”
Bạn Lan không biết chơi mạt chược nhé. Google cũng không rõ cách ù lắm nên tên các quân, việc chị Nhiễm ăn điểm bạn edit theo mặt chữ thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.