Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Bánh
Không hiểu sao hôm nay cậu ấy lại điên tới mức đó.
Tôi không dám nhìn Văn Sở Dự, chỉ dám rũ mắt nhìn nơi kết hợp của cả hai cùng phần với bụng của cậu ấy - nơi đó vẫn còn đang dính tinh dịch của tôi.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi ân ái trong khung cảnh rõ như ban ngày, lớp khói mờ giữa cả hai đã bị xua tan, nhưng hiện thực rõ ràng lại khiến tôi xấu hổ đến không thở nổi.
Cây hàng của cậu ấy vừa to lại vừa thô, lúc nó vùi vào thân thể của tôi sẽ khiến bụng tôi bị gồ lên theo từng nhịp đâm vào rút ra của Văn Sở Dự. Nhìn cái bụng như sắp bị cậu ấy chọc thủng, chính bản thân tôi cũng thấy mình đê tiện như một con chó cái vậy.
Có vẻ như Văn Sở Dự đã nhận ra tôi đang nhìn cái gì, cậu ấy cười tủm tỉm, bắt đầu đâm mạnh vào tuyến tiền liệt của tôi, bắt lấy tay tôi, ép tôi phải sờ vào nơi đang phồng lên trên bụng mình.
Tôi bị chơi đến sắp hỏng rồi, còn Văn Sở Dự lại vô cùng hài lòng mà thưởng thức dáng vẻ đó của tôi, người kia kéo tóc tôi, bắt tôi phải nhìn về phía cậu ấy.
"Cục cưng, nhìn tớ. Cậu chỉ có thể nhìn tớ mà thôi."
"......"
"Văn ca của em chịch em có sướng không? Em có muốn bắn không?"
Tôi bị cậu ấy hạ nhục, tức đến mức cắn chặt môi không muốn trả lời.
Thế là gương mặt của Văn Sở Dự nhanh chóng hiện lên vẻ tủi thân, nhưng động tác đóng cọc dưới thân vẫn không chịu dừng lại dù chỉ một chút, âm thanh lúc cơ thể va chạm vang lên thật chói tai.
"Cục cưng, nói một câu thôi được không..... Cục cưng ơi, nói với chồng em một câu thôi, chồng sẽ khen thưởng cho em, làm cho em sướng."
"Câm mồm...... Văn Sở Dự...... Cậu chính là đồ điếm khốn nạn cậu có biết không, ngoại trừ dương v*t đủ to thì có đem cậu đi bán cũng không đủ tiền để mua một con chó cỏ......"
Tôi càng chửi thì thằng em đang nhét trong mông tôi của Văn Sở Dự lại càng phình to, tôi không hiểu nổi đây là cái đam mê chó má gì nữa, thế là bắt đầu phát hoảng.
"Tớ thích nghe những lời đó," Cậu ấy ngăn cái eo đang không ngừng giãy giụa của tôi lại rồi xoa tóc tôi như để khen thưởng, "Tớ thích bị cậu đánh, thích bị cậu mắng. Dù cậu có ác mồm ác miệng tới cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị tớ đè ra chịch thôi, cậu không chống lại tớ nổi đâu, đáng yêu quá."
"...... Con mẹ nó, cậu điên rồi đúng không."
"Có lẽ vậy." Cậu ấy như đang nghĩ tới điều gì đó.
Nhưng người kia lại nhanh chóng cười rộ lên: "Thật ra thì tớ vẫn luôn như thế. Cục cưng, cậu trộm áo khoác của tớ, cầm nó để tự an ủi, rồi ngày nào cũng đánh tớ, dúi đầu tớ vào tường, cậu cũng đâu bình thường hơn tớ được bao nhiêu đâu."
Văn Sở Dự bỗng dập thật mạnh, tôi rên rỉ, dương v*t đang căng cứng bắt đầu có xu hướng sắp bắn tinh, tôi vừa định vươn tay để tự tuốt cho mình thì cậu ấy đã hành động trước, hất tay của tôi ra.
Tôi còn tưởng cậu ấy muốn sờ giúp mình, mơ màng nói tiếng cảm ơn, kết quả tên ngốc này chỉ dùng ngón tay sờ vào phần quy đầu mà thôi.
"Cậu nói xem, thằng em của cậu dài như vậy để làm gì chứ, dù gì cũng bị tớ chịch mà."
Tôi đã không còn sức để cãi lại nữa, đầu óc tôi giờ đã trống rỗng, tiếng rên rỉ thô suyễn không ngừng phát ra từ nơi cổ họng, tinh hoàn bắt đầu co rút, tôi ưỡn eo, đưa tay nắm lấy bàn tay của Văn Sở Dự, tôi chỉ muốn bắn tinh mà thôi.
"Muốn ra sao?"
"Ừm...... Văn ca...... Tớ muốn bắn..... Sục cho tớ có được không..... Đâm nhiều thêm chút nữa vào tuyến tiền liệt đi....... Cho tớ bắn đi......"
"Nhịn xuống."
"Cái, cái gì....." Tôi sợ rồi.
Cậu ấy ngưng động tác đâm vào rút ra lại, bàn tay đang chơi đùa nơi quy đầu của tôi cũng rời đi.
Văn Sở Dự nhìn tôi chằm chằm, thấp giọng lặp lại thêm một lần nữa, cục cưng, nhịn xuống.
"Sao tớ có thể nhịn được.... Nhịn kiểu gì chứ...... " Giọng của tôi đã run rẩy khi cảm giác sắp sửa trào dâng của cơn cực khoái đang lan tỏa khắp cả thân thể này.
"Cục cưng ngoan, em có thể nhịn được."
Tôi không muốn nghe lời của tên biến thái Văn Sở Dự, tôi muốn bắn, giờ tôi chỉ còn có thể tập trung vào thằng em của mình mà thôi.
Nhưng tôi không lên đỉnh được, cơ mà tôi cũng không nhịn được —— tôi tuyệt vọng nhìn dương v*t của mình rỉ ra chút tinh dịch màu trắng ngà.
Cơn cực khoái diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mà tôi còn chưa kịp đạt cực khoái thì đã xong rồi, biết bao hưng phấn tôi chưa kịp giải tỏa đã biến mất tăm, chúng nó chui ngược vào bên trong tôi, phản phệ từng tế bào trong cơ thể tôi, cảm giác hư không khiến tôi như chết chìm vậy.
Tôi bắt đầu không chịu khống chế mà co rụt lại, nước mắt của sự tủi hổ cũng bắt đầu tuôn ra, tôi khóc lóc cầu xin Văn Sở Dự, cầu xin cậu ấy hãy chơi tôi đi, chơi tôi thật mạnh vào, tôi muốn lên đỉnh.
Lúc đó cậu ấy mới hài lòng mà hôn tôi một cái rồi nói, được thôi.
Tôi xin được làm, mà cậu ấy cũng đối xử với tôi rất dịu dàng. Nhưng vừa làm, người kia lại vừa vuốt ve phần cổ của tôi, hỏi những vết véo dữ tợn này là vì đâu mà có, tôi không chịu nói thật, chỉ nói là lúc tôi tự an ủi thì chơi theo kiểu ngạt dâm* nên mới thế.
Cậu ấy không tin.
*Ngạt dâm: tăng kích dục khi ngạt thở, đại loại là càng thở không nổi thì lại càng thấy sướng.
"Tạ Trạch Vũ, nói thật."
Giọng điệu của cậu ấy có chút không vui, nhưng sao tôi có thể nói thật được chứ? Mấy lời thổ lộ lúc say vào ngày hôm qua của người này khiến tôi không có chút gì gọi là mừng vui cả, cậu ấy tự hạ thấp mình, tự cho rằng yêu đương với tôi là đang làm hại tôi. Tôi thương người yêu của mình, thế nên sẽ không đi kể lại chuyện hôm qua có tên điên say rượu suýt chút nữa thì bóp chết tôi, dù cậu ấy có thật sự hại tôi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không nói ra đâu.
Vì tôi không muốn Văn Sở Dự phải đau lòng.
Tôi đưa tay che mắt, không nhìn cậu ấy nữa rồi nói, tin hay không tùy cậu, không tin thì bỏ đi, đừng hỏi nữa.
Tôi vẫn luôn là kẻ không giỏi ăn nói, và khi nói xong thì tôi mới biết giọng điệu của mình qua loa tới cỡ nào.
Thế là Văn Sở Dự lại phát điên.
Cậu ấy lăn tôi qua lộn tôi lại cứ như thể tôi là một con búp bê tình dục, tôi mới bắn xong, còn chưa kịp lấy sức thì đã bị chơi tiếp cho đến khi bắn ra thêm một lần nữa, sau đó Văn Sở Dự còn bắt tôi phải nhịn xuống, thằng em của tôi giờ chỉ còn có thể rỉ nước, nó sắp bị cậu ấy chơi cho hư rồi, chạm vào một chút thôi cũng thấy đau.
Tôi để cho cậu ấy chơi, tôi không trách cậu ấy. Tôi nói, tớ thích cậu, mà người kia cũng đáp lại rằng cậu ấy cũng rất thích tôi.
Dù cậu ấy có là đứa nhát gan sợ tình yêu, là một kẻ không cha không mẹ còn cô đơn hơn cả tôi, là một tên thích lên cơn điên ở trên giường, tôi vẫn sẽ cảm thấy người này thật vĩ đại, vì những ấm áp mà Văn Sở Dự đem đến cho tôi đều là thật lòng.
Tôi nói rằng tôi vẫn sẽ cảm thấy cậu ấy là tia nắng mặt trời, thế là Văn Sở Dự cười thật dịu dàng, cúi người xuống hôn tôi, còn xoa đầu tôi khen tôi ngoan.
Nhưng nửa người trên dịu dàng là thế, nửa người dưới của Văn Sở Dự vẫn luôn mãnh liệt như vậy, tôi thấy mình sắp bị chơi tới lỏng ra rồi.
Cuối cùng, Văn Sở Dự còn kéo tôi ra khỏi giường, bắt tôi quỳ xuống trước tấm gương soi toàn thân trong phòng cậu ấy, dùng một tay ôm cổ tôi, một tay bóp má tôi, bắt tôi phải ngẩng mặt lên xem mình bị chơi từ đằng sau trông như thế nào.
Cổ bị bóp, tôi không dám cãi, đành phải ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn —— trên mặt gương là hình ảnh cả người tôi đỏ bửng vì trận tình ái, tinh dịch bị bắn lên người đang chảy xuống theo mấy múi cơ bụng không quá rõ ràng của tôi, nơi quy đầu còn có cột một chiếc bao cao su đã bị cậu ấy dùng xong, tôi đã không cứng nổi nữa, thằng em của tôi đã rũ đầu, gục xuống giữa hai chân tôi, khẽ lắc lư theo từng nhịp đâm đẩy của người kia, bộ dáng lúc này của tôi, muốn bao nhiêu dâm đãng sẽ có bấy nhiêu dâm đãng.
Tôi không muốn làm tình trước gương, nhưng lại không thể trốn tránh được, thế là đành cúi đầu cắn lên tay Văn Sở Dự, cắn tới mức chảy máu cũng không chịu nhả ra.
Tôi còn cố ý đưa tay véo bụng người kia, cố ý làm cậu ấy đau, nếu cậu ấy có thể vì đau quá mà tắt n*ng thì tốt rồi, vì tôi đã không thể chịu nổi nữa.
Nhưng cậu ấy lại cười bên tai tôi: "Cục cưng, càng đau thì tớ sẽ càng sướng, cậu có thể cắn thêm vài cái, véo mạnh thêm chút nữa cũng được."
"Cậu...... Biến, thái......"
Tôi đang bị bạo dâm, nhưng đứa bạo dâm tôi lại nói cho tôi biết rằng nó cũng thích bị bạo dâm. Mềm cũng không được, cứng cũng không xong, dù tôi có hạ mình đi năn nỉ, hay là thẹn quá hóa giận mà chửi đổng lên, Văn Sở Dự cũng cho đó là tôi đang cố tình muốn bị chịch nên mới nói vậy.
Cuối cùng, tôi bị Văn Sở Dự chơi tới khóc.
Không phải là nước mắt sinh lý, mà tôi thật sự bị chơi đến vỡ òa trong nước mắt. Tôi xấu hổ vì mình đã quá yếu đuối.
"Cục cưng, cậu thật sự thích tớ, tớ có thể cảm nhận được điều đó."
"Nếu... Nếu tớ không thích cậu..... Thì sao tớ..... lại để cậu chơi được hả......"
Tôi nghĩ chắc là cái tên này chơi cho dữ vào rồi ngu cả người luôn rồi. Nếu không, với thành tích 140 điểm môn Toán của mình, sao Văn Sở Dự lại không hiểu được phép tính có điều kiện như thế chứ.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì, mấy đứa học giỏi môn Toán, hình như đứa nào cũng chập mạch như thế thì phải.
Văn Sở Dự bắn vào mông tôi một lần nữa trong tư thế đó, thế là sự xấu hổ của tôi lại tiếp tục được đẩy lên đỉnh điểm.
Cách mà tôi dùng để tiêu hóa những cảm xúc cực đoan trong mình chính là biến nó thành sự tức giận để trút ra ngoài, thế là tôi nhân dịp Văn Sở Dự vẫn còn ngây ngẩn sau khi lên đỉnh, thoát khỏi sự kiềm chế của cậu ấy, đẩy người kia ra rồi lấy đống băng vải kia trói gô cậu ấy lại thêm một lần nữa.
Tôi lấy một cái thắt lưng từ tủ quần áo của cậu ấy ra, quỳ vào giữa hai chân của người kia rồi dùng thắt lưng quất lên người cậu ấy, mãi cho đến khi eo, bụng, trước ngực cùng bắp đùi của Văn Sở Dự đều chi chít toàn là vết đánh.
Văn Sở Dự bị tra tấn, nhưng biểu cảm lại không có chút đau đớn nào, thay vào đó lại là sự sảng khoái. Tôi mắng cậu ấy là kẻ biến thái, tháo chiếc bao cao su mà cậu ấy cột trên dương v*t mình xuống, đổ hết tinh dịch bên trong lên mặt người kia, khen cậu ấy thật giống như gái làng chơi rồi còn hỏi hôm nay em đây có muốn làm một nháy với anh không.
Văn Sở Dự nói, được chứ, hôm nay chiều tất.
Tôi vui mừng khôn xiết, vội đưa tay vớ lấy tuýp gel bôi trơn trên giường, chai gel đó đã hết rồi, tôi phải cố lắm mới bóp ra được một chút, sau đó dùng bàn tay dính nhớp xuống sờ vào thứ giữa chân mình.
Trước đó tôi đã từng xem trên mấy trang web dành cho đồng tính rồi, trước khi hành sự thì nên dùng gel bôi trơn để đi vào được dễ hơn.
Chỉ là tôi đã quên rằng thằng đệ của tôi giờ đã hết xí quách, vừa chạm vào thôi cũng đau chết mẹ rồi, tôi cố gắng vuốt ve đúng hai cái rồi chỉ đành cong eo che háng thở hổn hển —— móa nó đau như bị người ta sút vào chim vậy.
Văn Sở Dự dùng vẻ mặt thiếu đánh mà thưởng thức màn tấu hài của tôi, lại còn nói: "Cục cưng, cậu muốn chịch tớ mà? Nhanh lên nào? Mặt sau của Văn ca còn đang chờ cậu đó."
Tức chết mà, tôi tức bản thân, mà cũng tức luôn cả Văn Sở Dự, mặt tôi nóng ran, rống lên: "Cậu phiền quá rồi đó? Câm coi!"
"Ái chà giận rồi sao? Tạ ca, ca ca, đừng tức giận nha. Tức tối nhiều thì sẽ nhanh già, sẽ hết đẹp trai đó."
"Tớ.bảo.cậu.câm.mồm."
Tôi vớ lấy một chiếc khăn tắm rồi đi tắm rửa, bỏ lại Văn Sở Dự nằm chỏng chơ trong tư thế bị trói.
Tôi ghét việc người kia cứ dùng cái điệu miệng lưỡi trơn tru đó để đối xử với mình, vì dáng vẻ đó dù đúng là rất khiến người ta phải yêu thích, nhưng nó lại vô cùng giả dối, không khác gì gái làng chơi đi tiếp rượu cho dân chơi vậy, tôi không thoải mái.
Lúc tắm rửa thì tôi hay thích để trí tưởng tượng bay xa, không hiểu sao, suy nghĩ của tôi đã chuyển từ "Văn Sở Dự giống như gái làng chơi đi tiếp rượu" sang "Văn Sở Dự chính là gái làng chơi đi tiếp rượu".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.