Edit: Bánh
- ---------
Hai đứa bọn tôi đã học chung một lớp từ lúc mới lên cấp ba, lúc đó cậu ấy đã là bạn ngồi cùng bàn của tôi rồi. Tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc vừa mới khai giảng, tôi còn chẳng thể nào nhớ mặt nổi bất cứ ai trong số 50 bạn học cùng lớp, nhưng bên cạnh Văn Sở Dự không lúc nào là không có người quen cả, bạn nam hay bạn nữ gì cũng có đủ.
Ngoài hành lang luôn có người kêu tên cậu ấy rồi chào hỏi, mà cậu ấy cũng luôn dùng vẻ mặt tươi cười để trò chuyện cùng với bọn họ.
Tôi không được như thế, tính cách tôi lầm lỳ, lúc nào cũng cứng nhắc, khó hòa nhập ngay với cả các bạn nam, vẻ ngoài cũng quá đại trà, các bạn nữ coi thường tôi, làm gì có ai muốn nói chuyện với tôi chứ.
Người tốt hơn tôi chất đầy như núi, thế nên tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại tình nguyện đi hôn môi với một đứa như tôi để làm gì.
Tôi bắt đầu để trí tưởng tượng bay xa, nếu có một ngày, cậu ấy thật sự chán tôi rồi, không muốn tiếp tục làm đồng tính luyến ái ghê tởm với tôi nữa mà đi lên giường với những cô gái thơm ngào ngạt kia, thế thì tôi phải làm sao bây giờ.
Thế nên tôi phải để lại dấu vết trên người Văn Sở Sự, trên mặt cũng như trên thân thể, ở chỗ nào đó dễ thấy một chút, như vậy chỉ cần cậu ấy còn tồn tại trên cõi đời này, người khác liền có thể biết đây là người của tôi.
Tôi vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gan-gui-qua-muc/988444/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.