Một nhóm ba người đi giữa viện triển lãm.
Hứa Giai liếc mắt nhìn bóng lưng hai người trước mặt, cảm thấy rất có khí thế.
Trò chơi lần này có tổng cộng tám người chơi, mới bắt đầu không bao lâu đã có ba người đi chung rồi!
Những người khác trông thấy, ánh mắt hiện rõ sự nghi ngờ và sợ sệt, cố gắng rướn cổ lên xem mà không dám tùy ý lại gần.
"Mọi người đến đây hết đi, tôi có lời muốn nói". Mặt vuông trầm giọng nói.
Những người chơi khác hơi chần chờ.
Một thanh niên cao gầy lẩm bẩm: "Anh là ai chứ? Sao tôi phải nghe anh?"
Mặt vuông cười lạnh: "Cậu có thể không tham dự".
Thanh niên cao gầy lập tức im lặng. Dựa theo kinh nghiệm của anh chàng từ trước đến nay, nếu anh chàng rời đi ngay lúc này, thì chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị cả nhóm người săn lùng.
Nghe thấy tiếng động, ngày càng có nhiều người chơi đi tới, muốn xem xem có chuyện gì xảy ra.
Mặt vuông hít một hơi, cất cao giọng nói: "Mọi người đến đây hết đi, tôi có lời muốn nói".
Hứa Giai không tỏ thái độ, đứng bên nhìn, trong lòng buồn bực, tên này lấy đâu ra tự tin đến vậy? Có tin là cô sẽ chạy đến xé bảng tên hắn ngay không?
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Hứa Giai vẫn dựa sát vào tường không nhúc nhích. Cô tự biết chính mình là mắt xích cuối cùng của chuỗi thức ăn, không nên nổi bật quá sớm. Người chơi càng xem thường cô thì cô càng sống dai.
Càng ngày số người tập hợp lại càng nhiều.
Hứa Giai âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gameshow-vo-han/244470/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.