"Bảo là chia sẻ manh mối, thế mà anh một đi không trở lại." Hứa Giai nhìn hắn trách móc.
Nhạc Lâm tự nhủ trong lòng, trước khi kiếm đủ một bộ trang bị hắn vốn không muốn gặp lại đứa con gái này.
"Còn cô thì sao? Cô cũng đâu có tìm tôi". Lời của Nhạc Lâm cũng có ẩn ý.
"Mười hai người chơi, một cương thi, mười quốc gia, một người khác là ai?" Giọng điệu Hứa Giai lạnh nhạt, "Cho nên tôi quyết định vòng này tự chơi một mình, loại hết những kẻ khả nghi, cuối cùng sẽ tự biết cương thi là ai – chính là kẻ có bắn dung dịch vào cũng không chết".
Nhạc Lâm cảm thấy mợ nó, hắn chật vật đến thế này chính là vì chưa đủ mặt dày! Nếu hắn giống Hứa Giai một mình một phe, gặp ai thì diệt người đi, chắc tình cảnh đã khá hơn nhiều.
Đương nhiên cũng vì hắn đoán được quy tắc trò chơi quá muộn, không tìm đủ vũ khí, không có cơ hội làm kẻ ác...
"Vũ khí từ đâu mà có?" Nhạc Lâm chỉ trang bị xa hoa trên người Hứa Giai.
"Lấy của người khác". Hứa Giai không hề chột dạ, thoải mái thừa nhận: "Làm cách nào lấy được thì thôi không kể, nói chung là kiếm đủ một bộ rồi".
Lấy được bằng cách nào không kể... Nhạc Lâm thở dài, vẻ mặt đầy đau thương.
Kẻ ác thế này thì không ai quản, hắn đầy người chính nghĩa thế này lại bị ba đồng đội đuổi bắt, hận không thể diệt hắn trước khi cương thi tới, đúng là trời cao không có mắt!
Nhạc Lâm còn muốn nói gì đó, sau lưng truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gameshow-vo-han/244467/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.