Chương trước
Chương sau
Translator: Wave Literature

Editor: Wave Literature

"Hạ Lạc Khắc đại nhân! Ngài có thể trình diện, thật sự là làm cho người khác hưng phấn!"

Độc nhân ông chủ của đấu trường giác đấu nâng cái bụng lớn tiếp đãi Hạ Lạc Khắc rất nhiệt tình trong phòng làm việc.

"Tranh tài bắt đầu ngay lập tức. Phương án tính kế ăn gà của Hạ Lạc Khắc đại nhân, thật sự là quá tuyệt vời, mọi người rất là mong đợi. Hôm nay có hơn 50% ghế có khách ngồi, đã hơn 100. Năm nay ta chưa từng thấy khán giả đông như vậy."

"Quan niệm kinh doanh cổ xưa, sử dụng ở thời đại mới đương nhiên là không thích hợp."

Hạ Lạc Khắc ngồi trên ghế, vừa cười vừa nói.

"Ngài nói rất đúng!"

Độc nhân lấy ra một gậy Urani, làm nóng sau đỏ cho vào miệng, vừa phát ra âm thanh xì xì vừa nói:

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tiếp theo sẽ xem nhóm dũng sĩ giác đấu của ngài phát huy."

"Yên tâm đi, bọn hắn đã chuẩn bị sẵn sàng."

Hạ Lạc Khắc nhẹ gật đầu, rất tự tin nói.

- ---

Trong phòng nghỉ mờ tối, ma lực thúc giục ngược gió, làm đỉnh đầu của đám yêu tinh, Cẩu Đầu Nhân và Goblin chuyển động.

Mỗi người trong những người này đều có ký hiệu màu lục kỳ lạ trên đầu, khác với các dũng sĩ khác trong phòng chờ. Đám người này cũng không tụng lời kịch sau lưng, hoặc là thả lỏng gân cốt, để chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.

Bọn hắn tập trung lại một chỗ nói chuyện phiếm cuồng nhiệt:

"Bán và treo, treo thần tiên, xuyên tường, tự quan sát, toàn bộ bản đồ có thể bay được."

"Bán mẹ nó đi!"

"Sao ngươi lại chửi ta?"

"Ai bán và treo thì ta mắng."

"Đợi chút nữa khi cùng đến một chỗ, yêu cầu một làn sóng tích cực, không cần phải sợ gì cả."

"Ta là tiểu tỷ tỷ của Lỵ La, lát nữa các ngươi đừng giết ta được không? Ta muốn ăn gà."

"Cái đậu phộng, ta nhìn dung mạo ngươi giống yêu tinh, âm thanh thì giống tiếng Hán thô."

"Đại cát đại lợi đêm nay ăn gà."

...

Ngoại trừ tiếng nói, còn có không ít người ngồi xổm đứng dậy, ngồi xổm đứng dậy, lặp lại động tác như vậy, vẫn có người nhảy tới nhảy lui, leo lên leo xuống trong phòng chờ.

Bắt Rễ Bảo ngược lại là không nói gì ồn ào hoặc nhảy nhót khắp nơi, tất cả vũ khí áo giáp của hắn, cũng bị lấy đi giống những người khác.

Đợi chút nữa cách chơi giác đấu, chính là để mọi người sử dụng cổng dịch chuyển ngẫu nhiên đến một nơi vô cùng to lớn. Chỉ riêng đi đường, chạy 1 vòng cũng đã mất 1 tiếng bên trong khu vực to như vậy. Tất cả người chơi không có trang bị, chỉ mặc quần cộc, tại từng nơi vứt bỏ hoặc là trong khu vực, tìm kiếm trang bị, đồng thời, cứ mỗi 15 phút sẽ xuất hiện chất khí làm cho người chơi hôn mê, các người chơi cần phải giảm bớt hôn mê kiên trì đến vòng cuối cùng.

Dũng sĩ giác đấu còn lại cuối cùng, sẽ được ăn gà nướng.

Các người chơi nghe xong cảm thấy vui vẻ, cái này không phải là phiên bản tinh anh của thành dưới đất hay sao!

Cách chơi này làm sao có thể bỏ lỡ đây?

Hơn nữa để tiết mục hiệu quả, 1 ván 100 người, mỗi ngày chỉ có thể có 3 ván.

Sở dĩ chỉ có thể có 3 ván, một mặt là do yêu cầu của Hạ Lạc Khắc, hy vọng có thể khống chế nhân số. Lý do đương nhiên là số lượng dũng sĩ giác đấu có hạn.

Một phương diện khác là bởi vì đấu trường giác đấu thế giới phương Bắc cũng chỉ vừa mới tiến hành cách chơi này, trước sau hơn 1 tháng chuẩn bị, sân bãi cũng chỉ có một, tăng thêm việc chuẩn bị quét dọn các loại, một ngày 3 trận là giới hạn rồi.

Nếu điều kiện cho phép, ắt hẳn phải có 100 ván một ngày tại đấu trường giác đấu.

May mắn của Bắt Rễ Bảo không tệ, sau khi báo danh liền nhận được phản hồi.

Cũng đúng, lúc phó bản đoàn khai hoang thất bại, bọn Bắt Rễ Bảo ngay cả một nửa phó bản cũng không thể mở rộng, thời gian thì có nhiều, nhịn chơi phó bản cả ngày. Thành viên công hội nhất trí quyết định, tạm nghỉ khai hoang một ngày, Bắt Rễ Bảo vừa mới chơi cách chơi mới.

"A? Bắt Rễ Bảo à?"

Đang lúc Bắt Rễ Bảo đang đợi bắt đầu, có một yêu tinh nói với hắn.

Bắt Rễ Bảo nhìn lại, yêu tinh kia có mấy chữ Thiêu Đốt Lông Ngực trên đầu.

"Lông Ngực ca." - Bắt Rễ Bảo tranh thủ đứng dậy nói lễ phép.

Bắt Rễ Bảo cũng như Á Sắt cho ra một phó bản.

Chỉ có điều lúc ấy Thiêu Đốt Lông Ngực đang có chuyện xảy ra, Bắt Rễ Bảo chính là người thay thế vị trí của hắn.

Lông Ngực ca, danh xưng này nghe cũng được vào lúc ấy, với lại trên diễn đàn, cũng đều là xưng hô với Thiêu Đốt Lông Ngực như vậy.

"Không nghĩ rằng ngươi cũng đi một vòng. Lần trước nhìn ngươi và Á Sắt đánh, thực lực không tệ nha!"

Thiêu Đốt Lông Ngực cười xúc động nói.

"Không có không có, Á Sắt nhường ta."

Bắt Rễ Bảo tranh thủ lắc đầu nói.

Trước mắt Lông Ngực, mặc dù danh khí không bằng Á Sắt, nhưng thực lực tổng hợp và trình độ thổ hào ăn đứt Á Sắt. Rất tiếc là trong giải đấu Kỵ sĩ hắc ám lần trước, bị Hi Nhĩ Ngõa Na Tư cầm cung bắn chết trực tiếp, bằng không, không chừng có thể giống như Bắt Rễ Bảo hoặc là Á Sắt đánh nhau một trận.

"Hắn nhường ngươi, ngươi bị đánh chết trong vài phút ư? Ha ha ta không phải trào phúng ngươi, ngươi rất mạnh, chỉ là lần trước bị Á Sắt đánh bại như vậy, trang bị thua kém quá nhiều."

Thiêu Đốt Lông Ngực nói tiếp:

"Ta cũng như Á Sắt thực lực chênh nhau không nhiều, chờ sau đó cùng ta đọ sức."

"Phù, ta không nhất định có thể còn sống để nhìn thấy Lông Ngực ca đâu."

Bắt Rễ Bảo sửng sốt. Thiêu Đốt Lông Ngực vỗ vai hắn, nói:

"Sống đến vòng chung kết, chẳng phải có thể gặp nhau sao? Cố lên, ta rất xem trọng ngươi."

"Tất cả dũng sĩ giác đấu chuẩn bị vào sân."

Ầm ĩ bên ngoài phòng chờ, một yêu tinh cầm loa phát thanh ma pháp, thét lên với các người chơi:

"Tất cả mọi người xếp hàng đi ra, tổng cộng cổng dịch chuyển, dựa theo số đầu tiên trong số hiệu mà tiến vào. Vị trí đầu là số 0, cũng nắm chặt thời gian nhé."

Sau khi người kia nói xong dường như là nhớ ra gì đó liền hét tiếp:

"Không cho phép mang vũ khí và trang bị vào, cổng dịch chuyển có công cụ kiểm tra, phát hiện hàng cấm là hủy tư cách tranh tài!"

Các người chơi xếp từng hàng đi ra ngoài.

Bắt Rễ Bảo tự nhiên đi theo đội ngũ, mã số của hắn là 66, rất mau tìm đến cổng dịch chuyển số 6, các người chơi khác theo sau lưng hắn. Hắn đi qua cổng dịch chuyển trang bị cấm giống như là mái vòm.

Cái gọi là hàng cấm, cũng chính là vũ khí và trang bị.

Bắt Rễ Bảo hiển nhiên hiểu được vấn đề không có gì lớn, các người chơi khác cũng không lớn để có thể cất giấu vũ khí trang bị gì, dù sao cũng không có ý nghĩa gì.

Tuy nhiên khi hắn đi đến trước cổng dịch chuyển, lại thấy được người chơi song song với hắn đi qua cổng số 8, hạ bộ phồng lên bất thường. Bắt Rễ Bảo ngẩn cả người, thứ đồ gì đó, chỗ kia cũng có thể nắm người khi khống chế độ lớn?

Người chơi ở cổng số 8 kia cũng chú ý Bắt Rễ Bảo. Hắn cưng chiều cười một tiếng, khóe miệng giương lên 45 độ, mang theo biểu lộ "sát tính bên trong ta đang nở rộ, cũng như bình minh trong đóa hoa", dùng khẩu hình im lặng nói:

"Đừng hoảng hốt, bom bàng quang mà thôi."

Chết tiệt, bom bàng quang không tính là vũ khí à?

Bắt Rễ Bảo ngẩn cả người, không kịp nghĩ nhiều, hắn đã bị NPC đẩy vào cổng dịch chuyển.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.