Chương trước
Chương sau
"Lão Hạ, ngươi đừng chạy lung tung được không, ảnh chụp màn hình của ta đều không xong!"

"Ta đến một góc tốt, ngươi có thể chụp ảnh màn hình sao, ta và Lão Hạ cùng với dáng vẻ rúc vào nhau sao.

"Tuyên thệ xong, sau đó thì sao? Có nhiệm vụ sao? Ôi trời, đây chính là nhiệm vụ dời gạch?"

"Ta muốn giết con nhện dưới lòng đất trong truyền thuyết! Con nhện dưới lòng đất ở đâu?"

"Tiệm thợ rèn ở nơi đó? Ta muốn đi lấy một cây kiếm tốt nhất."

"Wow, huynh đệ các ngươi không sợ bị những người chơi đại lão chém chết sao, người gia hỏa này thật là hư!"

Một đoàn người chơi, với quy mô hơn một ngàn người, đứng trên quảng trường bên ngoài sảnh chính của thành phố ngầm, điên cuồng nói chuyện.

May mắn thay, thời điểm Hạ Lạc Khắc quy hoạch ngục tối, nó đã được lên quy hoạch dựa theo các thông số kỹ thuật của thành phố ngầm vĩ đại nhất, mặc dù vậy, quảng trường trung tâm có sức chứa hàng ngàn yêu tinh cũng lộ ra vẻ chật chội.

Loại cảm giác này giống như là...

"Ta dường như nhìn thấy cảnh các học sinh trung học xếp hàng trên sân chơi tập thể dục theo đài, ta thực sự nhớ lại"... Bố Lỗ không biết tại sao hắn lại có cảm giác như vậy, nhưng rất nhanh hắn nói với Hạ Lạc Khắc:

"Ta cảm thấy chỉ có Hạ Lạc Khắc đại nhân đứng ở đây, mới có thế miễn cưỡng giữ có được cảnh đó."

"Ta triệu tập bọn hắn đến, không phải để bọn hắn chụp ảnh chung với ta." Hạ Lạc Khắc đứng trong quảng trường, nhìn những người chơi mới liên tục tới từ cổng, sau đó dựa vào lời khuyên của Bố Lỗ, đi vào nơi này quỳ một chân và tuyên thệ.

Ngoài ra còn có một người chơi trung thành, quỳ trực tiếp hai đầu gối xuống, nói lần bầm với mình rồi gập đầu lạy ba cái.

Mặc dù Bố Lỗ đã phát hành các nhiệm vụ là dời gạch hoặc các nhiệm vụ nhỏ khác có liên quan, nhưng người chơi trực tiếp vùi đầu thực hiện nhiệm vụ ngay vẫn là số ít.

Hầu hết các người chơi tiến vào còn lại vẫn đang đắm chìm trong một loạt rung động.

[Thế giới trò chơi] Rung động vì quá chân thực.

Trong ngục tối của vương quốc Vĩnh Hằng, ngay cả khi đó là một phiến đá trên mặt đất, rác thải chất đống trên quảng trường mà người chơi vận chuyển từ di tích bên trong có thể thu hút sự chú ý của những người chơi này.

Và cũng có thế làm bọn hắn nghiên cứu nửa ngày.

Càng không muốn mang nhiều người gom về lại một chỗ, vì sau đó bọn hắn sẽ điên cuồng nói chuyện phiếm với nhau.

Ngay cả khi các người chơi được Bố Lỗ công bố nhiệm vụ.

Cũng không nôn nóng lập tức đi hoàn thành nhiệm vụ.

Dù sao đây không phải là trò chơi 2D, 3D, một bảng nhiệm vụ, một người nhỏ bé trên màn hình, đi làm nhiệm vụ theo hướng dẫn, nhìn vào bản đồ lớn hoặc thậm chí theo hệ thống tìm đường tự động, nhắm mắt để thực hiện nhiệm vụ.

Mà phần lớn các người chơi ở đây đều dự định ở chỗ này chờ các đại lão chơi thử nghiệm lần đầu.

Rốt cuộc, một trò chơi khó như vậy, nếu không có các lão tiền bối dẫn đường, thì phải đi rất nhiều con đường khó.

[Bắt cây bảo] Nhìn những người đứng bên cạnh, có mắt, có mũi, thậm chí còn có thể thở, là một yêu tinh sống sờ sờ.

Những con yêu tinh này chỉ xuất hiện trong các phim, kịch hoặc trong các trò chơi ảo tưởng, bây giờ đang đứng trước mặt hắn ta và tất nhiên có một chút khác biệt về ngoại hình.

Cảm giác này rất tuyệt vời, hắn giống như không phải đang chơi trò chơi mà là giống xuyên qua thế giới bên ngoài.

Giống như trong diễn đàn, một đại lão nào đã nói----[ Đây là một trò chơi, đây lại không phải là một trò chơi]

Bất kể là ai, lần đầu tiên bước vào << Thành dưới đất: Vương quốc Vĩnh Hằng>> đều sẽ có cảm giác như vậy.

[Bắt cây bảo] mê mang nhìn vào đám yêu tinh mênh mông trước mắt, bối rối không biết nên làm gì thì lúc đó hắn liền nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

[Nhiệm vụ hướng dẫn tân thủ: dời gạch (Nhiệm vụ hàng ngày).]

[Giới thiệu nhiệm vụ: Việc xây dựng ngục tối vương quốc Vĩnh Hằng đòi hỏi sự tham gia của mỗi người dân. Đừng mong đợi ai đó sẽ thay ngươi xây dựng một tòa nhà nhỏ xinh, những viên gạch cùng đá ở đây cần phải được xây dựng và vận chuyển bởi chính mình.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Vui lòng vận chuyển một trăm viên kim cương đã khai quật đến tiệm thợ rèn và trao chúng cho thợ rèn Tân Ba.]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Phần thưởng của vương quốc Vĩnh Hằng ban thưởng 100 điểm danh vọng và 50 đồng tệ]

"Không có bản đồ? Không hướng dẫn lộ trình trò chơi? Tiệm thợ rèn ở nơi đó?"

Bắt cây bảo vẫn còn nghi ngờ, tùy tiện chộp lấy một người và hỏi:

"Đại ca, tiệm thợ rèn ở nơi đó sao?"

Người có tên [ Âu Thực Mâu] trên đỉnh đầu, chỉ vào đám người chơi nhốn nháo phía xa, hét:

"Thấy được người đứng ở bức tường kia không, phải, đó là Lão Hạ, ác ma NPC đứng ở bức tường kia, trên tường chính là bản đồ của vương quốc Vĩnh Hằng được vẽ bởi các đại lão, cũng có bản đồ trên diễn đàn, nhưng bây giờ đừng hạ tuyến để xem, nhiều người như vậy, hạ tuyến sợ rằng sẽ bị giẫm chết ngay!"

"Giẫm, giẫm chết?" Bắt cây bảo giật mình và nhanh chóng hỏi:

"Trò chơi này sau khi hạ tuyến, nhân vật không được bảo vệ sao?"

"Ta đã bị sốc, huynh đệ, ngươi không nhìn diễn đàn công lược mà dám đến tham gia thử nghiệm sao? Trên những diễn đàn kia đều mong cho trong hốc mắt của bạn biết sợ, nếu không muốn chết!"

[Âu Thực Mâu] tỏ vẻ thành kính, sau đó nói:

"Ta đều ba ngày về một lần, sau đó tắm rửa sạch sẽ, chỉnh lại đồ vest cùng giày da, tóc đánh keo xịt tóc rồi mới tiến vào máy chơi trò chơi, ngươi thật quá không thành kính!"

"Vậy trò chơi này thực sự không có bảo hộ ngoại tuyến? " [Bắt cây bảo] đã nghe [ Âu Thực Mâu] nói rất nhiều nhưng không có câu trả lời câu hỏi của hắn, nên nhanh chóng hỏi lại.

"Đương nhiên là không! Đây là lần đầu tiên trên thế giới, người chơi được đắm chìm hoàn toàn trong các trò chơi trực tuyến thực tế ảo, thậm chí nỗi đau có thể được mô phỏng một trăm phần trăm! Nếu bảo vệ lúc hạ tuyến thì trò chơi này biến thái quá đi."

[Âu Thực Mâu] đột nhiên cho thấy một vẻ phấn khích khác thường, nhìn qua trông giống như tà giáo, hắn ta tiếp tục hét lên:

"Huynh đệ, ngươi dẫm nhầm cứt chó sao, không biết sao lại lấy được tư cách người chơi thử nghiệm thứ hai, ta phải hiến tất cả kế của ta cho lão bà mới lấy được tư cách người chơi!"

Hắn hét xong rồi sau đó mê mang lẩm bẩm một câu:

"Không ngờ rằng, [ Âu Thực Mâu] ta được chọn trúng trong hơn hai trăm vạn người, còn sống, còn sống, sống thành bộ dạng mình ghét nhất sao?"

[Bắt cây bảo] nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên phía sau có người đâm vào một phát, cú đâm làm [Bắt cây bảo] kêu lên một tiếng, ngươi thật sự không biết đau sao?

Nói chính xác, đụng hắn là một con yêu tinh.

Con yêu tinh đầu có mấy chữ [ Báo đầu số không mạo xưng] đã dụng phải [Bắt cây bảo], sau đó lập tức xin lỗi:

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, là người phía sau đẩy ta!"

[Báo đầu số không mạo xưng] còn đang xin lỗi, đâu đó bên cạnh hắn, [Âu Thực Mâu] hét to:

"Ôi trời, là thiên đoàn người chơi thử nghiệm tới!"

Bên cạnh đó, một con yêu trên đỉnh đầu có tên [ Tarot sẽ là tên khốn kiếp] liền cười:

"Một con gà trên bầu trời, đó là thử nghiệm đầu tiên!"

Đứng lên trên các rễ cây lộ trên mặt đất rồi nhón chân lên và nhìn qua đỉnh đầu của một đám yêu tinh màu xanh lá cây, ở cách đó không xa, mười mấy con yêu tinh với áo giáp sáng đang cầm nhiều loại vũ khí đi tới trong tiếng la hét chói tai của người chơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.