Chương trước
Chương sau
Cỗ Ngữ trư là một chủng tộc rất đặc biệt.Tồn tại lâu đời với biệt hiệu là chủng tộc mang tri thức có thể thay đổi thế giới.Lý do có biệt hiệu này là vì Cỗ Ngữ trư là một thứ tri thức sống được tạo ra từ một lão sống lâu.

Hắn không tên không họ tồn tại ở những thế hệ tu tiên đầu tiên lâu hơn cả Đại Thần hay bất cứ kẻ nào khác.Thiên phú của hắn nằm ở bậc cao nhất nhì thời ấy.Nhưng hắn lại không có hứng thú với việc tu tiên mà chỉ thích nghiên cứu thế giới xung quanh.

Chỉ sau 30 năm nghiên cứu hắn đã tìm kiếm ra hết tất cả những gì có ở Tu Tiên đại lục.Mặc dù vậy hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.Hắn muốn đi tìm kiếm tất cả những nơi khác.Nơi mà chưa có một ai đặt chân tới.

Thế là 50 năm ròng rã ngao du khắp mọi nơi từ lục địa này sang lục địa khác.Nhưng hắn chỉ vừa mới nghiên cứu ra thêm một mảng rất nhỏ của thế giới.Việc nghiên cứu lúc này đã bị dừng lại vì tuổi hắn đã già so với người bình thường.

Bởi vì dùi mình quá sâu vào trong việc nghiên cứu mà việc tu luyện hắn chưa hề đá động gì đến.Bởi thế mà tuổi thọ của hắn dần hết cạn.

May mắn thay hắn trước lúc lâm chung hắn lại được gặp vị thần sáng tạo ra thế giới này GOD.Ông ta đã ban cho hắn sự bất tử và bảo hắn khi nào muốn chết cứ nói ông.

Công việc nghiên cứu lại được tiếp tục.Năm nghìn năm đi khắp thế giới nghiên cứu toàn bộ mảng lục địa có trên thế giới.Đến khi hắn cảm thấy mình đã thỏa mãn với những gì mình đang có.Hắn đã trở về quê nhà và sẵn sàng chết.

Nhưng vì tiếc cho những kiến thức mình đã làm ra.Hắn đã dành thêm mười năm cấy ghép kiến thức của mình vào loài Cường trư.Loài quái thú có sức sống lớn ngang ngữa Long tộc.

Sau khi cấy ghép hắn đã nhờ GOD cho hắn chết.Còn Cường trư tộc đã tiến hóa thành Cỗ Ngữ trư.Nhờ vào những kiến thức được cấy ghép.Chúng đã nhanh chóng sinh sôi và lang rộng khắp đại lục.

Nhưng lão sống lâu đó lại bỏ qua chi tiết quan trọng rằng Cường trư tộc chỉ được cái sống khỏe chứ việc di truyền sinh học lại cực kỳ thấp.Bởi thế mà Cỗ Ngữ trư dù có sinh sản cũng chỉ đẻ ra Cường trư tộc.Tỉ lệ phát sinh ra một con Cỗ Ngữ trư thấp đến mức không tưởng tượng nổi.

Thế là Cỗ Ngữ trư chỉ xuất hiện trong một vài năm sau đó lại biến mất.Thế nhưng đâu ai ngờ giờ nó lại xuất hiện.

-Uyên Bích con đừng cố đánh với con Cỗ Ngữ trư này.Sức mạnh của nó ở mức cao cấp quái thú.Hãy cố thu lại toàn bộ dược liệu sau đó bỏ chạy.Bọn ta sẽ hỗ trợ cho con.

Đại Thần có vẻ rất khiếp sợ Cỗ Ngữ trư.Mà cũng đúng thôi!Lúc nhỏ ông đã từng bị một con Cường trư tống một thiết đầu công ngay giữa xương chậu.Khiến cả đời không có vợ.Nhưng suy cho cùng đó cũng là vì ông muốn tốt cho Uyên Bích.

Tuy nhiên Uyên Bích lúc này thì lại cảm thấy mình phải làm một điều gì đó khác.

Bàn tay cô mở ra thu lại tất cả lượng nước bị đánh ra khi nãy.Tất cả bọn chúng xoay quanh tụ lại sau lưng Uyên Bích rồi hóa thành hàng trăm mũi giáo băng.

-Con sẽ không trốn chạy nữa.Con sẽ ở lại và chiến đấu.Con sẽ bảo vệ mọi người.

Đại Thần nghe thấy liền biết hành động liều mạng này chỉ mang đến kết cục không mấy tốt đẹp.Nhưng có vẻ ông cũng đã một lần cho Long liều mạng.Vậy thì cho Uyên Bích làm là công bằng.

-Haiz...Cố gắng đừng chết đấy nhá.

Nói xong Đại Thần chui vào chiếc nhẫn hấp thụ nguyên khí.

Ánh mắt Uyên Bích lúc này trở nên sắc bén quan sát kỹ lưỡng Cỗ Ngữ trư.Mỗi một nhịp thở một cái chớp mắt của Cỗ Ngữ trư lúc này đều được Uyên Bích quan sát kỹ lưỡng.

Nhờ vào nguồn nguyên lực tinh khiết mà đôi mắt của cô khi được cường hóa đã có thể quan sát rất rõ trong bóng tối.Còn thêm việc điều khiển nước không tốn sức khiến lợi thế về tấn công lẫn phòng thủ đều có lợi.Nhưng còn về thời gian thì không.Nếu đánh quá lâu thảo dược sẽ hư công sức sẽ thành công cốc.

Bởi thế mà Uyên Bích nhanh chóng tấn công.Cô hướng mũi giáo về phía Cỗ Ngữ trư sau đó ra lệnh phóng.Hàng trăm mũi giáo dài nhọn bắn ra lao nhanh về phía Cỗ Ngữ trư.

Có những mũi giáo bị lệch phía bắn vào thân cây liền xuyên qua thân cây rồi lại lao điên cuồng về phía trước.Chính bản thân Uyên Bích cũng không ngờ rằng bản thân mình lại có thể điều khiển năng lực mạnh đến như vậy.

Tuy nhiên khi những hòn giáo đâm vào người Cỗ Ngữ trư liền bị vỡ vụn ra thành đá bào.Uyên Bích dùng mắt nhìn rõ thì thấy khi những ngọn giáo đâm vào Cỗ Ngữ trư thì chúng lập tức bị một lực đẩy ra làm toàn bộ cây giáo vỡ vụn.

Cảm thấy không ổn cô liền hỏi Thần Khí về Cỗ Ngữ trư:

-Sư phụ người có biết gì về Cỗ Ngữ trư không?

Thần Khí nghe thấy nhíp mắt suy nghĩ trả lời:

-Ta không rõ lắm về Cỗ Ngữ trư nhưng theo như ta được biết thì Cỗ Ngữ trư được xuất phát từ Cường trư.Chúng mặc dù đã không mạnh như lúc xưa nhưng có thể con Cỗ Ngữ trư này có trong mình di truyền huyết mạch Thụ Sát Phản Thương.

Uyên Bích nghe thấy liền cỗ quái nhắc lại:

-Thụ Sát Phản Thương?

Thần Khí lúc này định giải thích thì Cỗ Ngữ trư nổi điên lao đến Uyên Bích.

-Coi chừng!!

Thần Khí hét lớn cảnh báo.Uyên Bích nghe thấy liền phản ứng dùng toàn lực bàn chân nhảy thẳng lên trời.Nhưng vẫn không kịp mà bị Cỗ Ngữ trư tông trúng làm gãy bên chân trái.

Không kịp kêu đau thì Cỗ Ngữ trư vẫn chưa chịu buông tha mà một lần nữa quay người lại hướng đầu đến Uyên Bích mà lao tới.

-Chết tiệt!Uyên Bích há miệng ra!

Đại Thần hét lên từ trong chiếc nhẫn

Uyên Bích không cần làm thì miệng cô cũng đã sẵn như thế chắc do lần đầu thực chiến nên miệng cô từ nãy tới giờ cứ mở ra không biết đã có vật gì vào miệng cô chưa.

Đại Thần lúc này từ trong chiếc nhẫn lao ra như một dòng nước xám lục chui thẳng vào miệng của Uyên Bích.

Thần Khí chưa biết Đại Thần làm như thế để làm gì nhưng thứ ông biết ngay lúc này là Cỗ Ngữ trư đang lao tới và chỉ có nước cầu cho Uyên Bích không chết sớm.

Kong---Tiếng Cỗ Ngữ trư tông trúng mặt băng.

Biến!!!!------Ầm.

Một cái vợt tay khiến mặt băng bắn đánh người Cỗ Ngữ trư văng ra xa gần chục mét.

Ụa!!!!!!---Tiếng nôn từ Uyên Bích phát ra.

Và thật kinh tởm khi cô nôn ra Đại Thần.

Thần Khí chứng kiến cảnh tượng này mà khó hiểu trong lòng mà cuống người hỏi:

-Cái quái gì vậy?Hai người vừa làm cái gì vậy?

Đại Thần lúc này bần thần sắc mặt nhưng vẫn cố nói:

-Ta và Uyên Bích có liên kết qua chiếc nhẫn nên việc nhập hồn sẽ không có gây tổn hại gì đến cả hai nhưng nó sẽ làm sức lực của linh hồn đó tiêu hao cực hạn.Nên ta chỉ có thể đánh lui được Cỗ Ngữ trư việc còn lại là của con đó Uyên Bích.

Nói xong ông chui vào lại chiếc nhẫn để lại không gian xung quanh một cái im lặng kinh người.Nhưng chưa được bao lâu thì lại có tiếng ồn ào xuất phát từ phía Cỗ Ngữ Trư.Có vẻ nó đang rất hăng máu với khát vọng muốn giết chết cô.

Ánh mắt Uyên Bích lúc này lạnh hơn bao giờ hết.Hơi lạnh từ khối băng của cô tỏa ra làn khí lạnh khiến cây cối xunh quanh cứ đơ chỉ cần một cú chạm cũng đủ khiến chúng tan vỡ.

Thần Khí lúc này phát hoảng hốt lên:

-Ôi không nó lại mất kiểm soát nữa rồi.

Rống----Tiếng Cỗ Ngữ Trư rống lên như một tiếng chuông báo hiệu một trận chiến sinh tử bắt đầu.

-Tuyệt kỹ:Vạn Hàn Kim.

Uyên Bích vừa nói xong từ đằng sau một ngọn giáo băng phóng ra hướng về phía Cỗ Ngữ Trư.Thần Khí nhìn thấy cho rằng Uyên Bích chỉ đang cố kéo dài thời gian.Nhưng thoáng chốc sau đó ngọn giáo kia từ băng nhanh chóng chảy ra thành một khối nước nhưng sau đó lại chia nhỏ ra thành từng hạt nước li ti rồi một lần nữa đóng băng làm thành một lớp màng gai ghim sâu vào người của Cỗ Ngữ Trư.

Gào!!!!----Tiếng gào đau đớn từ Cỗ Ngữ Trư phát ra.Nó nhanh chóng bị mất đà mà té ngã kéo dài một đường máu dưới mặt đất.

Thần Khí nhìn thấy mà kinh hãi “Không ngờ ngọn giáo to lớn lại không xi nhê gì Cỗ Ngự Trư nhưng với hàng vạn mũi kim thì lại dễ dàng hạ gục nó.Quả đúng là năng lực cực kỳ mạnh mẽ.”

Phì...Phì----Tiếng Cỗ Ngữ Trư đang cố gắng thở trong sự tuyệt vọng.Hàng vạn mũi kim đã cắm sâu trong cơ thể nó.Việc còn lại nó có thể làm là chờ chết.

Nhưng Uyên Bích lúc này đâu dễ dàng thả cho nó tự chết.Vì đã bị mất kiểm soát cho nên tất cả những thứ còn lại trong Uyên Bích lúc này là giết chết thù địch của mình.

Một khối nước tách ra làm ba phần.Hai phần chia đều vào hai bàn chân của cô tạo công cụ di chuyển một đi lên tay cô tạo thành một thanh Thủy Kiếm.

Khối nước nhanh chóng đưa Uyên Bích lướt tới chỗ Cỗ Ngữ Trư đang nằm thoi thóp.Cái nhìn lạnh băng quyết đoán hai tay cô nắm chặt chuôi kiếm đâm thẳng xuống.

Rống----Tiếng rống từ Cỗ Ngữ Trư đồng loại phát ra cùng với cú đâm đánh ra một nguồn sinh khi làm Uyên Bích bỗng dưng trở lại vẻ kiểm soát ban đầu của mình.Khối nước điều khiển cũng vì thế mà mất kiểm soát lả ra lầy hết mặt đất.

Thần Khí nhìn thấy cảnh tượng này vừa khó hiểu vừa lo sợ hét lên:

-Uyên Bích cẩn thận!!!

-Không cần lo đâu lão già!

Vèo---Bóng nam thanh niên lướt qua nhanh chóng một quyền nghìn cân đập chết Cỗ Ngữ Trư.

Ầm!!!!---Cú đập quá lớn cả một vùng lỏm xuống.

Trong đêm tối bụi mù một thứ ánh sáng đỏ kì lạ chiếu sáng.Bóng dáng người thanh niên bước ra từ trong đó ngày càng rõ hơn.

Uyên Bích nhìn thấy hình dáng quen thuộc ấy mà hoài nghi có chút xúc động.Đến khi nhìn thấy rõ thì cô không thể nào kìm lại xúc động mà hét to lên:

-Đại Sư Huynh!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.