Không phải Bành Dân Tắc chưa từng phải lòng người khác.
Khi yêu thích một ai đó, thật ra hạnh phúc nhất chính là bản thân. Anh sẽ chú ý đến hết thảy hành động của người kia, vì những chuyện nhỏ nhặt mà suy đoán lung tung, lặng lẽ giúp đỡ người đó thật nhiều, đến mức tự mình còn thấy cảm động nữa là, sẽ muốn trở nên ưu tú hơn, để xứng đáng với thứ tình cảm cao quý nảy sinh trong trái tim hèn mọn. Yêu thích một ai đó, tự bản thân cũng sẽ trở nên vừa phong phú lại vừa đơn giản.
Nhưng Ngụy Tử Hư thì không giống vậy.
Mỗi lần nghĩ đến Ngụy Tử Hư, anh luôn càm thấy bất an đến ngạt thở. Nếu chỉ đơn thuần là tình cảm "yêu thích" tốt đẹp, sao có thể đau đớn đến thế?
–
Trong sân khấu, tứ chi Mạc Vãn Hướng vẫn bị cố định trên ghế, thân thể không ngừng vặn vẹo, biểu tình tuyệt vọng, tựa như một con cá bị túm khỏi mặt nước. Tương phản với hình ảnh đó, trong đại sảnh tràn ngập ánh sáng, nguồn sáng cố định, cường độ được điều chỉnh phù hợp với mắt người xem, khắp nơi tràn ngập khí tức nghiêm trang quy củ như trong một lớp học. Ánh đèn phối cùng một khúc nhạc hành quân chậm rãi, âm vang thanh thoát, phấn chấn mạnh mẽ, khiến người ta liên tưởng đến quãng thời gian còn là học sinh, tràn ngập những mơ ước viển vông về một tương lai không xác định.
【 Dưới cây ngô đồng, chôn một thi thể. 】
【 Đó là loài cây tôi vô cùng yêu thích, thế nhưng khi thực sự nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/game-show-chet-choc-ten-dien-xinh-dep/985569/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.