「 Tử Hư, những đứa trẻ khác đều không sánh bằng con. 」 
「 Sau này Tử Hư cũng phải trở thành một quái vật xuất sắc như vậy nhé. 」 
「 Tại sao mẹ không khen con? 」 
「 Chúa sẽ phù hộ cho tớ. 」 
Ngụy Tử Hư đắm chìm trong nước biển, những âm thanh ồn ào tràn ngập bên tai hắn, dơ bẩn ngấm sâu vào xương tủy hắn. Thế giới của hắn đã sớm không còn ánh mặt trời, mây đen rũ thấp như sắp chạm xuống mặt biển. Trên đầu hắn là điểm kết, dưới chân là đáy sâu vô tận. Từng đợt sóng biển đánh vào mỏm đá ngầm, xô đến những cỗ thi thể phù thũng trắng bệch, những thanh âm kia hóa thành vô số lời kỳ vọng và chỉ trích, không ngừng cào xé hắn. 
Ngụy Tử Hư đã buông bỏ. Hắn không còn phí sức bò lên bờ biển, sau đó hoảng loạn chạy trốn khỏi Lâm Sơn Chi và Lạc Hợp. Hắn nhiều lần ôm ấp hy vọng trong tuyệt cảnh, nhưng cuối cùng hắn phát hiện, phía sau hy vọng là nỗi tuyệt vọng càng sâu hơn. Tất cả chỉ chứng minh rằng, tự cứu lấy chính mình là điều quá đỗi xa vời. Tình trạng hiện tại của hắn, hắn chẳng có bất cứ biện pháp nào. 
Có lẽ thờ ơ là biện pháp tốt nhất, cũng giống như đa số những người khác vậy. Không hiểu được thì bỏ qua, không nhớ được thì quên lãng, mài mòn cảm xúc của mình giữa cuộc đời náo nhiệt, chỉ nhìn thấy thứ mình thích, cuối cùng hóa thành một hạt bụi trần nhỏ bé không người bận tâm. Có lẽ làm vậy mới là đúng, mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/game-show-chet-choc-ten-dien-xinh-dep/985567/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.