Bành Dân Tắc cảm giác bầu không khí lúc này cực kỳ bi thương, còn có chút lúng túng. 
“Chuyện đó, cậu cũng đừng quá đau lòng.” Anh đi tới bên cạnh Ngụy Tử Hư. 
Ngụy Tử Hư cười: “Tôi không đau lòng mà.” 
Giữ lại đồ vật của người chết, còn nói là không đau lòng. Bành Dân Tắc nhớ lúc trước từng tán gẫu với Ngụy Tử Hư về hình mẫu phụ nữ yêu thích, hình như hắn rất thích kiểu như Tiêu Hàn Khinh, dù tính hướng không đúng lắm, nhưng chắc là vẫn có hảo cảm. Buổi sáng còn nói với anh: “Dân Tắc, tôi rất sợ.” bằng giọng vừa yếu ớt vừa hoảng loạn, Bành Dân Tắc lo hắn chịu áp lực lớn, lại vẫn cố ra vẻ cậy mạnh. 
Nếu là anh em tốt, trước đây Bành Dân Tắc chỉ cần ôm vai an ủi vài câu, khui một chai rượu trắng, ngủ một giấc là chuyện lớn hóa chuyện nhỏ. Nhưng anh và Ngụy Tử Hư chưa thân tới mức đó, phương pháp bình thường anh hay dùng để an ủi người khác cũng không dám áp dụng với Ngụy Tử Hư. Anh đăm chiêu suy nghĩ một lúc, mới châm chước mở miệng: 
“Thật ra, tôi biết một loại ma pháp. Dùng nó rồi suốt đêm có thể bình an, không lo xảy ra chuyện gì.” 
“Ma pháp?” Ngụy Tử Hư ngẩng đầu nhìn anh. 
Bành Dân Tắc trịnh trọng gật đầu. Nhưng anh nhìn tới nhìn lui vẫn chỉ thấy hình thể tráng kiện tiêu chuẩn của một vị huấn luyện viên, chẳng có chỗ nào giống ma pháp sư cả. 
“Lúc trước tôi từng nói với cậu, ba mẹ tôi ra biển gặp bão, sau đó không trở về nữa. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/game-show-chet-choc-ten-dien-xinh-dep-2/985287/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.