Hà Vĩnh Cơ chỉ anh cười: “Đã là bạn bè lâu năm rồi, còn lừa tôi sao? Xưa nay cậu đem theo bạn gái đều bỏ lại người ta, để người ta ở một bên làm người xem, hôm nay tự mình làm huấn luyện viên, vị Phó tiểu thư nàycũng đủ ngoại lệ rồi, còn nói chỉ là bạn bè bình thường?” Vừa thấy DịchChí Duy căng mặt ra, bỗng nhiên hiểu ra, bản thân mình nói như vậy,không phải là bới móc nợ cũ với Dịch Chí Duy sao? Chẳng trách anh takhông vui, vị Phó tiểu thư này nghe thấy, khó tránh khỏi ghen tuông giận dỗi, bản thân mình thật là hồ đồ. Nghĩ lại một lát, Dịch Chí Duy căngthẳng đến mức này, có thể thấy vị trí của Phó Thánh Hâm trong lòng anhta không bình thường, lập tức cười nói: “Cô Phó, đừng nghĩ nhiều, tôiđùa Dịch Chí Duy đó, con người cậu ấy xưa nay rất chung tình, chắc côcũng biết.” 
Đợi anh ta rời đi, Dịch Chí Duy liền cười nói vớiThánh Hâm: “Bây giờ nếu cô tìm anh ta vay tiền, tôi đánh cược anh tanhất định chịu cho cô vay.” Cô biết tuy anh nói đùa, nhưng là sự thật,trong lòng càng khó chịu hơn, quay mặt đi dùng gậy đánh gôn chọc chọcmặt cỏ. Anh biết cô không thích nói chuyện với anh, nhưng lại lại cứthích trêu cô: “Sao thế, câm rồi à?” 
Anh ta là đại ân nhân của cô và Hoa Vũ, cô không thể đắc tội: “Không sao.” 
“Vậy sao lại giống như là tức giận thế?” Anh đưa ngón trỏ ra nâng mặtcô lên: “Bài học đầu tiên cô phải học chính là mỉm cười. Bất cứ trongtình huống nào, trước mặt bất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-rach/206849/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.