Giản Tử Tuấn nhìn thẳng vào mắt anh, không nhìn ra bất cứ manh mối nàotrong mắt anh. Bỗng nhiên Giản Tử Tuấn hỏi: “Có phải là anh mềm lòng rồi không?”
Dịch Chí Duy cười lớn: “Người mềm lòng chỉ sợ là anhthôi—–Tôi nhớ lúc đầu bảo anh ra mặt ép cô ta vào bước đường cùng, để cô ta không thể không đến cầu cứu tôi, anh còn không tình nguyện lắm.”
Giản Tử Tuấn phì cười một tiếng: “Ông bạn, đó là vì lúc đầu anh ra giá quả thật không hợp lý.”
Dịch Chí Duy gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần ra giá đủ cao, trên thế giới này không có gì là không mua được.”
Giản Tử Tuấn mỉm cười: “Hoạt động kinh doanh, không chỉ là tiền bạc,quan trọng hơn đó là trí tuệ. Cách thức cao minh nhất chính là lợi dụngtình cảm, phương pháp thần thánh đó của anh, đến hôm nay khiến tôi rấtkính phục, anh làm thế nào mà nghĩ được cách ngụy tạo ra Phồn Tố hả?”
“Để khiến cô ta không nghi ngờ, tốt nhất chính là tìm một lý do để tôiyêu cô ta. Tôi cho người ngụy tạo ảnh của Phồn Tố, chính là cho cô tamột sự giải thích rất tốt, giải thích vì sao tôi dễ dàng chịu giúp côta. Trái tim của phụ nữ rất kỳ lạ, cái cô ta muốn chẳng qua là tình yêu. Tôi cho cô ta một lý do hợp lý, ngược lại cô ta sẽ như con thiêu thânđâm đầu vào lửa.”
“Tôi cứ tò mò, phản ứng của cô ta lúc biết sự thật.”
Dịch Chí Duy ung dung nói: “Chắc là sẽ rất đặc sắc, bỏ ra nhiều côngsức như vậy, cũng chỉ vì hưởng thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-rach/1257615/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.