Anh ở Singapore?
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, hơi khó khắn nói:“Ồ…..Truyền Đông, mong cậu đừng nói với anh ấy là đã gặp tôi. Tôi….tôiphải đi rồi.”
Dịch Truyền Đông hơi lo sợ nhìn cô: “Cô Phó, cô không khỏe à?”
Cô thở khó khăn, trước mặt tối sầm lại, nhưng miễn cưỡng nói: “Khôngsao, tôi…..chỉ là chóng mặt….tạm biệt.” Cô quay người đi, loạng choạngđi được mấy bước, liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, đất dưới chân càng ngày càng mềm, trời càng ngày càng tối, càng ngày càng mơ hồ……
Tỉnh dậy là ở trong bệnh viện, trời đã tối từ lâu, trong phòng bệnh chỉ có mộtchiếc đèn tường trên đầu giường đang sáng, ánh đèn hơi ảm đạm, cô đangtruyền, không biết là truyền thuốc gì, cho dù là thuốc độc cũng tốt, côhơi mệt mỏi nghĩ. Vừa quay đầu, lại nhìn thấy một người.
Gần haitháng rồi họ chưa gặp mặt nhỉ? Trong ánh đèm âm u, khuôn mặt anh khônghề rõ ràng, cũng không nhìn ra là biểu hiện gì, bỗng nhiên cô cười, hỏi: “Bây giờ anh sợ tôi nhân cơ hội làm phiền anh phải không?”
Anh nói nhàn nhạt: “Nếu tôi không ở đây, có khi Truyền Đông sẽ tới.”
Tốt, vẫn đề phòng cô, cô hơi yếu ớt nhắm mắt lại, chầm chậm nói: “Anhcòn gì để mà không yên tâm nữa…..bây giờ tôi thế này, lại nằm trêngiường bệnh, không quyến rũ nổi bất cứ ai.”
“Rất khó nói.”
Lại nói vào bế tắc. Cô vùi đầu vào trong gối, dường như rên rỉ: “Coi nhưtôi xin anh, anh đi đi, tôi đảm bảo không có bất cứ ý đồ nào với em trai anh. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-rach/1257603/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.