Sống qua mấy ngày như thế, tuy cô không chuyển về nhà sống, nhưng ngườitrong nhà cũng đều đã biết, Thánh Khi gọi điện thoại, dường như là ýthăm hỏi, cô không chịu được cách nghĩ đó, không được mấy câu liền việncớ dập máy. Đang sững sờ nhìn điện thoại đờ đẫn, tiếng chuông lại reolên. 
Cô vừa cầm lên, đối phương liền nói: “Là anh.” 
Cô ngẩn ra một lát, anh than một tiếng, nói: “Thánh Hâm, anh không biếtnên nói thế nào, anh biết bây giờ anh gọi điện đến là giậu đổ bìm leo,đục nước béo cò, nhưng, nếu em đồng ý, em biết anh sẽ không khó sống như Dịch Chí Duy.” 
Bỗng nhiên cô tức giận, chẳng lẽ anh cho rằngcô không có đường để đi, chỉ có thể bán bản thân mình một lần nữa sao?Nói từng câu từng chữ: “Ngài Giản, tuy bây giờ tôi ở hoàn cảnh khó khăn, nhưng tôi vẫn còn lòng tự trọng, tôi sẽ không ở bên cạnh kẻ thủ giếtcha.” 
Ném điện thoại đi, bản thân mình lại tranh luận với bảnthân mình: Lòng tự trọng? Lòng tự trọng bao nhiêu tiền một cân? Công tytrong nước sôi lửa bỏng, không nghĩ được cách nữa chỉ trơ mắt trượt vàođường cùng một lần nữa? Nhưng, anh là kẻ thù không đội trời chung! 
Càng khiến cô cảnh giác đó là, tại sao anh bỗng nhiên lại đồng ý ra tay cứu giúp, anh từng trơ mắt nhìn cô tứ bề khốn đốn, đến hôm nay tại saolại chịu ban ơn? Trên thế giới này không có lợi ích gì là không phải trả giá cả, anh là vì mục đích gì, hễ nghĩ đến điều đó, cô liền vô cùng sợhãi. 
Buổi tối về khách sạn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-rach/1257596/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.