Ánh nắng xa lạ nơi đất khách chiếu vào khuôn mặt mà cô quen thuộc nhất,người bạn ở bên nhau từ nhỏ đến lớn, đưa một tay bước một chân cô đềubiết anh đang nghĩ gì—–nhưng hôm nay, họ cách nhau một con phố, ở giữaxe như dòng sông, triền miên, xe chạy không ngừng, gào thét, ấn còi, phố kinh doanh Tokyo ồn ào sầm uất, giống như cách cả một thế giới. 
Tín hiệu đèn lại thay đổi, xe dừng lại, dòng nước tĩnh lặng, bị chặnlại phía ngoài đập nước quy tắc. Thế giới đứng im, trên vạch phân cách,đầu người đen kịt trào lên, tuôn về phía của cô, nhưng anh không hề động đậy, cô cũng không động đậy, cô đứng ở dưới bóng râm tòa nhà, anh mắttrời không thể chiếu thẳng vào cô, nhưng vẫn nóng, hơi nóng hầm hậm baovây lấy cô, kèm theo mùi ngấy ngấy của khói xe, khiến cô khó thở. Côđang do dự, anh đã thay đổi ý định, nhanh chóng đi về phía này, tín hiệu đèn lại nhấp nháy, tim cô cũng nhấp nháy, tối, sáng, không chịu ổn định rõ ràng. Cô chần chừ, có lẽ Chúa an bài cô đến Tokyo, chính là để gặpanh, bàn tay làm mưa làm gió ấy, có lúc thích trêu đùa, cố ý sắp xếp một số điều trùng hợp, rồi ở bên cạnh xem người ta vùng vẫy trong sự đaukhổ như thế nào. 
Anh qua đường, đi thẳng về phía cô, đi đến trước mặt cô, liền nói nhỏ: “Chúng ta tìm một nơi nói chuyện có được không?” 
Cô không nói, anh liền nhận lấy đồ đạc trong tay cô, quay người đi theo con phố. Xưa nay anh luôn như thế, không trưng cầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-rach/1257580/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.