Tần Trì đang kiểm kê dược khố.
Đợi khi kiểm kê xong, hắn sẽ viết một bản tấu trình lên trước mặt Minh Thành đế. Dù bệ hạ có truy cứu hay không, chỉ cần việc này về sau không bị quy tội lên đầu hắn thì cũng đã mãn nguyện.
Bất quá, đó đều là công sự, Tần Trì không tiện nói với Tống Cẩm lúc này. Thấy nàng bưng ra một bát canh gà, hắn liền đón lấy.
Uống một ngụm.
Canh gà ấm nóng trôi xuống bụng, cái dạ dày trống rỗng lập tức thấy dễ chịu hơn nhiều. Tần Trì khẽ than,
“Khổ cho nương tử rồi, canh này thật ngon.”
Tống Cẩm mỉm cười, giọng ôn nhu nói:
“Thiếp chỉ chạy một chuyến thôi có gì mà khổ, ngược lại tướng công mới nên để tâm thân thể.”
Lần này nàng đến không chỉ mang theo canh gà, mà còn đem mười mấy cái bánh nướng, đều là nàng đặc biệt dặn Phùng trù nương làm. Nàng lấy một cái, đưa cho Tần Trì, dịu dàng nói tiếp:
“Tướng công ăn thêm cái bánh lót dạ đi.”
Tần Trì mỉm cười, nhận lấy, khẽ cắn một miếng.
Hắn vừa nhai kỹ, vừa thong thả uống một ngụm canh gà.
Một ngụm canh, một miếng bánh, ăn rất ngon lành.
Tống Cẩm ngồi yên bên cạnh, yên tĩnh mà đoan trang.
Đợi hắn uống xong bát đầu, nàng lại múc cho hắn thêm một bát nữa.
Phu thê cùng ngồi, thân mật tự nhiên, cảnh ấy ấm áp hài hòa đến mức ai nhìn thấy cũng đều nhận ra tình cảm sâu nặng của hai người.
Tần Thất gọi Lão Hoắc và Tần Bát lại.
Chỉ tay vào bánh nướng, bảo họ ăn.
Tần Bát liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856761/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.