“Ăn một bữa cơm, lại gặp nữa rồi!”
Dương Ứng Vinh chẳng cần mời, đã ngồi xuống luôn, cười nói:
“Ngươi xem, chúng ta thật có duyên phận, gặp nhau đến ba lần hai lượt.”
Tống Cẩm chỉ có thể nói, quả thực là trùng hợp.
Dương Ứng Vinh mặc quan phục của Binh Mã Ty.
Binh Mã Ty, tên đầy đủ là Ngũ Thành Binh Mã Chỉ Huy Ty, là cơ quan trị an chuyên trách của Kinh sư, phụ trách an ninh đô thành, quản lý đô thị, cùng các công việc cứu tế dân nghèo gặp nạn.
Với nhân mạch của nhà họ Dương, muốn sắp xếp cho Dương Ứng Vinh một chức vụ ở Binh Mã Ty quả thực không khó.
Không xa đó, còn có một đội quan binh đang tuần tra. Xem ra là Dương Ứng Vinh dẫn đội tuần tra đến khu phường thị này.
Đêm qua ở ngõ Kim Hải có chuyện, hiển nhiên khiến Ngũ Thành Binh Mã Ty chịu không ít áp lực.
Thấy Tống Cẩm mãi không đáp lời, Dương Ứng Vinh ngượng ngùng cười cợt:
“Không phải là không nhận ra ta chứ? Dù gì chúng ta cũng gặp mấy lần rồi.”
Tống Cẩm khẽ gật đầu, tỏ vẻ như chợt nhớ ra, nói:
“À, thì ra là Dương tam công tử.”
Dương Ứng Vinh trong lòng âm thầm rủa một tiếng “đồ giả bộ”, ngoài miệng lại nói:
“Ngươi xem cái duyên chết tiệt này, phải không? Lần trước ở Huệ Châu, ngươi mời ta một bữa cơm, ta còn chưa có dịp báo đáp. À phải rồi, vẫn chưa biết ngươi tên gì nhỉ?”
“Tại hạ Tống Hoài Cẩn.”
Tống Cẩm đáp gọn lỏn.
Dương Ứng Vinh chờ một lúc lâu, chẳng nghe thêm gì.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856753/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.