Tần Trì chạm mặt Đổng Hưng Đức, hai người liền cùng nhau đến Hàn Lâm viện.
Trên đường, gặp những quan viên khác cũng đang tới nha môn, Tần Trì đều chủ động chào hỏi từng người, dáng vẻ hòa nhã thân thiện, khiêm tốn mà lịch thiệp.
Tối qua, tin tức Tần Trì thăng chức đã lan khắp kinh thành, khiến bao kẻ ghen tị đỏ mắt. Nhưng khi gặp nụ cười ôn hòa kia, phần chua chát trong lòng họ lại tan đi ít nhiều.
Tục ngữ có câu: “Đưa tay sao nỡ đánh người cười.”
Câu này quả không sai chút nào.
Tần Trì hiểu rõ hơn ai hết — từ giây phút được thăng chức, hắn đã trở thành con chim đầu đàn trong mắt triều thần, rực rỡ đến chói mắt.
Chỉ cần sơ suất một chút, liền thành bia ngắm của thiên hạ.
Giữa đám quan viên, Mao Thiếu Kiệt cất giọng châm chọc:
“Tần trạng nguyên quả thật vận khí quá tốt, chúng ta nào có sánh nổi.”
“Cái vận của ta, chư vị tốt nhất đừng mong có.”
Trong giọng Tần Trì ẩn chứa chút bất lực.
Những kẻ biết chuyện nghe vậy, đều sững người.
Người trong quan trường há chẳng tinh tường — nghe một câu đã hiểu thâm ý bên trong.
Kẻ không rõ thì tò mò ghé lại:
“Trạng nguyên lang, nói rõ cho chúng ta nghe xem nào?”
Tần Trì nhàn nhạt cười:
“Trước hết phải vài phen thoát chết, nếu may mắn còn sống, e rằng mới có được cái phúc như ta đây.”
protected text
Cái “vận khí” ấy, quả thật chẳng ai muốn nhận.
Rồi hắn hướng mắt về phía hoàng cung, thần sắc vừa cảm khái vừa chân thành:
“Ta có ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856745/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.