Tống Cẩm lại xem qua danh sách dược liệu còn lại, dặn dò:
“Giữ lại một phần dược liệu, mang đến Tế Phương Dược Phố trong thành.”
“Tống đông gia mở dược phố ở kinh thành rồi sao?”
Hình Luân kinh ngạc hỏi.
Tống Cẩm gật đầu:
“Gần đây mở một hiệu thuốc nhỏ, thường ngày có thầy trò Cảnh đại phu ngồi khám. Nếu để Cảnh đại phu biết chúng ta có dược liệu tốt mà không để phần cho ông ấy, chắc sẽ bị càu nhàu mãi mất.”
Nghe vậy, Hình Luân bật cười:
“Ta sẽ chọn phần tốt nhất để lại cho ông ấy. Lại bảo Tiểu Đông tự mình mang tới.”
“Được, cứ theo lời ngươi mà làm.”
Tống Cẩm không có ý kiến gì thêm.
Nàng lại chợt nghĩ đến người Lưu gia, khả năng sẽ tìm cớ gây khó dễ cho Hình Luân, trong mắt liền ánh lên tia lạnh lẽo:
“Nếu người Lưu gia có giở trò, ngươi cứ đem chuyện bọn họ làm tung ra ngoài, dược liệu cũng chẳng cần bán nữa, coi như dịp rời khỏi Phủ Thuận Thiên cho sớm.”
Vốn dĩ việc của đoàn thuyền đã gần như xong xuôi, chỉ còn lại phần dược liệu mà thôi.
Mà dược liệu của Tế Phương xưa nay chẳng bao giờ lo ế — bên Vương tuần phủ còn đang chờ một lô nữa kia mà.
Hình Luân hiểu rõ ý của Tống Cẩm.
Nếu Lưu gia yên ổn thì thôi, bằng không, dù đoàn thuyền rời đi, cũng phải khiến bọn họ nếm mùi thiệt hại.
Tống Tiểu Đông cho gọi xe ngựa chở hàng, đưa dược liệu mà Tống Cẩm cần lên xe. Tống Cẩm đã ra khỏi thành được vài ngày, lần này bèn cùng xe hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856736/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.