Tống Cẩm nhớ lại những việc trước đó, khẽ nói: “Lý thúc, chuyện ở trạm dịch và rừng trúc, Dương gia điều tra đến nay đã ba bốn ngày rồi, thế mà vẫn chưa ra mặt đối phó với Viên gia. Xem ra bọn họ nhịn giỏi hơn ta tưởng.”
Lão Lý đầu đáp: “Dương gia đang thu thập chứng cứ.” Rồi lại nói thêm: “Có Dương các lão trấn giữ, lão hồ ly ấy khôn ngoan lắm, mọi việc đều phải cân nhắc lợi hại. Dương gia sẽ không dễ dàng manh động đâu.”
Tống Cẩm gật đầu, biết rõ Dương gia thật sự muốn tra thì việc tra ra Viên đại phu nhân không khó, thậm chí cũng sẽ biết Dương Ứng Vinh chỉ là bị vạ lây. Nhưng khi ấy, sự đã rồi — Dương gia đã giết hơn chục người của Viên gia, sớm đã bị cuốn vào vũng nước đục này.
Nàng trầm ngâm giây lát, ánh mắt lóe sáng: “Vậy thì ta lại thêm một mồi lửa nữa.”
“Phu nhân định làm thế nào?” – Lão Lý đầu nghi hoặc hỏi.
Tống Cẩm mỉm cười, giọng bình tĩnh: “Trước tiên, tìm người lặng lẽ đưa tin cho Viên đại phu nhân, nói rằng Dương Ứng Vinh từng thề sẽ giết Viên Thế Bằng.”
Lão Lý đầu nhíu mày: “Việc này liệu có ích không?”
“Có chứ.” – Tống Cẩm chậm rãi nói – “Càng phơi ra ánh sáng, phản ứng của người ta càng dễ lộ. Người càng muốn che giấu tội lỗi, thì lại càng phạm sai lầm to hơn.”
Nàng nghĩ đến tính cách của Viên đại phu nhân — người phụ nhân ấy kiêu ngạo, lòng dạ hẹp hòi, lại luôn bảo hộ con mình như báu vật.
Khi biết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856723/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.