Tần Minh Tùng đến tìm Tống Cẩm, vốn có dụng ý riêng.
Nhưng mọi chuyện lại chẳng như hắn dự đoán.
Hắn nghĩ có thể nhân cơ hội này hòa hoãn quan hệ, ai ngờ chỉ đôi ba câu, không những không hóa giải được mâu thuẫn, mà càng khiến không khí thêm căng thẳng.
Đó vốn chẳng phải kết quả hắn mong muốn.
Tần Minh Tùng hít sâu, giọng điệu hòa hoãn:
“Vừa rồi là ta hồ đồ, lỡ lời nói năng không phải. Mong đại lang tức phụ thứ lỗi đôi phần. Lần này ta đến không phải để tranh cãi, chỉ muốn nói rõ hiểu lầm thôi. Dù sao cũng là người một nhà, không cần thiết phải châm chích đối đầu như vậy.”
Lời hắn nói dịu dàng, trái lại càng khiến Tống Cẩm trông như kẻ sắc bén khó dung.
Ngay cả nàng cũng phải thừa nhận — người này quả là biết giả vờ.
Sự xấu hổ bị nàng lật trần ra trước mặt, lẽ ra hắn phải giận dữ hoặc cuống quýt, vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh như thế, đúng là hiếm thấy.
Nghĩ đến những chuyện kiếp trước, Tống Cẩm bỗng chẳng muốn nói thêm một câu nào với hắn nữa.
Nàng khẽ nghiêng người, vòng qua hắn mà đi.
Tần Minh Tùng xoay người, gọi lại:
“Chuyện giữa ta và Tú nhi, nàng xen vào bao nhiêu ta đều biết. Vì thế ta cũng trả giá rồi. Tất cả chuyện cũ, đúng sai thế nào, coi như xóa bỏ đi. Về sau, ta hy vọng đôi bên có thể bình hòa mà sống.”
Bước chân Tống Cẩm khựng lại.
Không quay đầu, nhưng nàng cất giọng bình tĩnh:
“Lấy trực báo oán, lấy đức báo đức.”
Nói xong, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856710/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.