Chưa đầy nửa canh giờ sau, Tống Cẩm đã thấy người Liễu gia mang lễ vật đến tạ lỗi, còn nói lô hàng trước kia họ đoạt đi coi như bồi thường.
Từ lời kẻ đưa lễ, nàng nghe ra hàm ý: Liễu gia đang lo nàng thật sự sẽ đi tìm Vương tuần phủ.
Tống Cẩm chỉ cười nhạt, sai người mang quà vào trong, ngay cả đống hàng hóa kia cũng không khách khí — thu trọn cả.
Ánh mắt nàng khẽ lóe:
“Lô hàng đó hiện còn ở bến chứ?”
“Vẫn còn.”
Hình Luân chỉ tay về phía một con thuyền hàng không xa, ngay cạnh thuyền Cát Xuyên,
“Ở trên chiếc đó, nghe nói là thuyền của Nhị gia Liễu gia.”
“Cho người mang hàng ấy lên thuyền của ta, tránh để lâu sinh chuyện.”
Tống Cẩm lập tức hạ lệnh.
Tên tâm phúc của Liễu gia đến đưa lễ, trong lòng khinh bỉ:
Quả nhiên là kẻ hám lợi, thấy bạc liền sáng mắt.
Việc bốc dỡ hàng hóa vốn chẳng khó, thuê phu khuân vác ở bến là xong.
Tống Cẩm vẫn giữ phong cách hào sảng thường ngày.
Giá thuê công bằng, tiền công trả ngay tại chỗ.
Nàng cũng không cố tình trả cao, chỉ nói: “Đêm nay tình hình đặc biệt, ta trả giá cao nhất theo lệ chợ.”
Thế là vừa hợp lý, vừa không phá quy củ bến cảng.
Hình Luân giám sát việc chuyển hàng, bẩm báo:
“Mấy chiếc hàng thuyền cập bến đều đã chất đầy, còn một ít vẫn chưa nhập khoang.”
Tống Cẩm chau mày:
“Vậy còn chờ gì nữa? Đổi thuyền khác mà chở, chút việc nhỏ cũng phải đợi ta nhắc sao?”
Rồi nàng quay sang Tần Nhất:
“Ngươi đi thay ta trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856697/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.