“Tống lão bản, chẳng lẽ không nể mặt một chút sao?”
Liễu gia chủ nhìn thanh niên đang đứng nơi đầu thuyền, ánh mắt thâm trầm, rồi lại quét qua một vòng những người xung quanh:
“Lần này coi như ta, Liễu mỗ, thiếu ngươi một ân tình — thế nào?”
“Không thế nào cả.”
Tống Cẩm đáp lại, giọng mang theo vài phần trẻ tuổi kiêu ngạo:
“Liễu gia chủ quả thật là người hay quên. Vừa mới cướp đi một chuyến hàng của ta, nay lại gây ra vụ ‘trộm cắp’ này, còn muốn lên thuyền ta lục soát. Chẳng lẽ đây là vở kịch do chính Liễu gia đạo diễn, cố tình nhằm vào ta?”
“Cướp hàng?”
Liễu gia chủ liếc nhìn chiếc thuyền lớn nơi Tống Cẩm đứng, giọng đã thấp đi một phần:
“Chuyện này e có chút hiểu lầm.”
Ông ta đưa mắt ra hiệu cho tên tâm phúc bên cạnh.
Người đó lập tức bước đến gần, cúi người khẽ nói:
“Nhị gia trước đây từng mua một chuyến hàng từ thương nhân Lưu Cầu, nghe nói là định bán lại cho Tế Phương thuyền đội.”
Sát khí nơi đáy mắt Liễu gia chủ vụt lóe lên.
Nhị phòng trong nhà gần đây càng lúc càng ngang ngược, làm việc chẳng kiêng nể ai.
Xét ra Liễu gia quả thật đã cướp mất mối làm ăn của người ta, giờ đối phương không chịu cho lục soát cũng là lẽ thường.
Nhưng ở ngoài mặt, Liễu gia chủ tuyệt đối không thể thừa nhận:
“Làm ăn có cạnh tranh là chuyện bình thường. Chỉ cần không trộm, không cướp, không phạm pháp thì không tính là sai. Ngươi còn trẻ, chưa quen sóng gió, nên hiểu — thương trường vốn dĩ là chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856694/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.