Động tác Tống Cẩm hạ dược vô cùng kín đáo.
Ngoại trừ Ngao chưởng quỹ phối hợp che đậy, không ai phát hiện ra.
Ngao chưởng quỹ thấy rượu đã rót xong, liền nâng chén, cười nói kính rượu tên tùy tùng của Liễu gia kia.
Đối phương cười hềnh hệch, thản nhiên nâng chén uống cạn, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ — rõ ràng rất thích cái cảm giác được tâng bốc nịnh nọt.
Kẻ như hắn, nương nhờ thế lực Liễu gia mà được hãnh diện ra ngoài, ngay cả làm hạ nhân cũng có thể bày ra dáng điệu của một vị lão gia.
Đặc biệt là như Liễu Nhị, kẻ được ban cho họ của chủ nhân, lại được trọng dụng làm tâm phúc — người ta nể hắn chẳng phải vì hắn, mà là vì Liễu gia đứng sau lưng hắn, cùng với việc hắn có thể “nói chuyện bên tai” chủ tử.
Với những tiểu thương nhỏ lẻ nơi này, chỉ cần bị hạng người như hắn bịa vài lời trước mặt chủ gia, nhẹ thì tán gia bại sản, nặng thì thân bại danh liệt.
…
Chờ Liễu Nhị uống cạn mấy chén rượu có thuốc, Ngao chưởng quỹ lại tiếp thêm mấy ly nữa.
Qua chừng nửa tuần trà, Phạm lão bản — kẻ ngồi cùng bàn — đã say khướt, được hai cô nương dìu ra ngoài; còn người ngồi bên cạnh Liễu Nhị cũng bị Ngao chưởng quỹ khéo léo đuổi đi.
“Ta muốn cùng Liễu Nhị ca uống riêng mấy chén, ngươi lui xuống trước đi.”
Dứt lời, hắn còn thưởng cho cô nương kia một thỏi bạc.
Cô nương kia cười khanh khách nhận lấy, trước khi đi còn ném lại cho Ngao chưởng quỹ một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856678/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.