“Không phải ta không muốn nhận, chỉ là hiện giờ ta đang làm việc thay cho Lưu đại sứ của Sinh Dược Khố, hôm nay vừa khéo mới có chút thời gian rảnh thôi.”
Tống Cẩm đem Lưu Kiếm Phương ra làm cớ khéo léo từ chối.
Sắc mặt Xa quản sự có chút khó coi.
Hắn thật không ngờ Tống Cẩm lại cố tình không chịu nhận việc.
Dù sao nàng có đang làm việc cho Lưu Kiếm Phương hay không, chỉ cần đi dò hỏi một chút là rõ.
Chẳng qua chỉ có thể nói vận khí hôm nay của hắn không tốt mà thôi.
Tống Cẩm lại thong thả nói: “Lưu đại sứ chắc hẳn quen biết không ít thương nhân dược liệu, hay là ngài nhờ nàng ấy giúp một tay?”
“Ấy ấy, thôi thôi, chút chuyện nhỏ này sao dám làm phiền chủ gia? Như vậy chẳng hóa ra ta quá kém cỏi sao.” Làm quản sự, những việc này vốn là bổn phận của hắn.
Giờ chỉ mong che giấu còn không kịp.
Huống chi trong lô dược liệu này, có vài thứ là hắn mua riêng, không hề ghi vào sổ sách.
Chẳng qua không có ai giúp hắn bào chế mà thôi.
Xa quản sự sợ chuyện này lộ ra, thấy Tống Cẩm không giúp được, liền vội vàng cáo lui.
“Phu nhân không sợ tiểu nhân này về sau khó dây vào sao?” — Lão Lý đầu nghe toàn bộ sự việc, cười mà hỏi.
“Dù nói rằng thà đắc tội quân tứ chứ đừng đắc tội tiểu nhân, nhưng ta đây cũng chẳng còn cách nào khác.”
Tống Cẩm thong thả gợi ý: “Lý thúc có thể bảo người của Thuận An đi mua lại số dược liệu đó, chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856666/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.