“Ngày hôm nay đa tạ Lưu lão đã ra mặt bênh vực.”
Tống Cẩm tiến lên thi lễ cảm tạ Lưu sư phụ, rồi quay sang nói với Xa quản sự:
“Ta không muốn làm nữa. Chuyện sổ sách giữa chúng ta trước kia, ngươi có muốn tính toán hay không thì cứ tùy vào lương tâm mà làm.”
Xa quản sự sắc mặt chợt trở nên vô cùng khó coi, nửa khuyên nửa uy hiếp nói:
“Tần nương tử, người chớ nên hành động theo cảm tính. Kinh thành này lớn thì lớn, nhưng muốn tìm việc làm đâu có dễ.”
“Ngươi đừng nói cứ như ta đắc tội với ngươi thì sống không nổi. Một quản sự mà thôi, thật cho rằng mình là thiên vương lão tử chắc?”
Tống Cẩm khẽ nhướng đuôi mắt, ánh nhìn đầy khinh thường.
Sau đó, nàng lại hướng Lưu sư phụ cáo từ, xoay người rảo bước bỏ đi.
Xa quản sự tức đến mức ngón tay run rẩy chỉ về phía lưng nàng, muốn mắng mà chẳng mắng được lời nào, sắc mặt xám xịt như gang thép.
Thật là, mưu không thành, ngược lại thiệt cả vốn lẫn lời! Đợi đến khi Tống Cẩm rời khỏi, hắn mới lấy lại giọng, hầm hừ chửi lớn:
“Hừ! Dám đắc tội với gia, xem xem ngươi còn sống nổi ở kinh thành này không!”
Hắn định bụng loan tin ra ngoài xem ai còn dám thuê nàng.
Lưu thị y quán ở kinh thành không chỉ có một nơi, mà phía sau còn là Lưu gia – danh môn nổi tiếng khắp vùng.
Xa quản sự vừa thả lời ra, những hiệu thuốc bình thường quả thật chẳng dám mời Tống Cẩm đến làm việc nữa, e phạm vào Lưu gia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856664/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.