Đúng như Tần Trì đã đoán.
Tống Cẩm suy nghĩ rất lâu về cách tiếp cận đối phương — vừa không để lộ sơ hở, lại khiến người ta chẳng thể sinh nghi.
Trước hết, nàng cho bố trí một gian dược phòng.
Từng vị thuốc mang từ Phủ Huệ Châu đều được nàng sắp lên kệ, bảo quản tỉ mỉ, ngay ngắn tinh tươm.
Dựa vào mối quan hệ của Tống Hoài Vượng, nàng kết nối được với một dược phường, nhận giúp họ bào chế một số dược liệu.
Tuy vùng miền khác nhau, phương pháp chế biến có đôi chỗ khác biệt, nhưng điều đó chẳng làm khó được Tống Cẩm.
Với kinh nghiệm từ kiếp trước, tay nghề của nàng vẫn là bậc thầy trong giới bào chế. Mỗi mẻ dược liệu qua tay nàng, phẩm chất đều cực tốt.
…
Thái Y Viện, Sinh Dược Khố.
Bên dưới vừa đưa lên một đợt dược liệu mới.
Một viên quan của Lễ Bộ cùng Lưu Kiếm Phương đang kiểm nghiệm. Nếu không có vấn đề thì sẽ nhập kho.
Bề ngoài, người ta nói thuốc tốt đều dâng lên cung, nhưng nội tình thế nào thì chỉ người trong cuộc mới rõ — thuốc tốt thường bị âm thầm rút lại một phần.
“Lại chưa có Diên Linh thảo sao?”
Lưu Kiếm Phương cau mày, sắc mặt u ám:
“Bên đó nói đang chờ gấp, ta đã thúc mấy lần rồi.”
Viên quan Lễ Bộ nói:
“Đưa lên được bao nhiêu thì ta nhận bấy nhiêu, chẳng lẽ ta có thể biến thuốc ra sao? Việc này cùng lắm bị truy hỏi, cũng không đến lượt ta chịu tội.”
Hắn chỉ là người giám sát hình thức mà thôi.
Quay sang nhìn Lưu Kiếm Phương, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856662/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.