Không có Tần Trì lên tiếng, Cảnh đại phu tự nhiên cũng chẳng đời nào chịu đến Tần gia lão trạch để xem bệnh cho Bạch Thúy Vi.
Quả nhiên, Nhược Châu đến mời, còn chưa thấy được mặt đại phu, đã bị tiểu dược đồng của hiệu thuốc đuổi ra ngoài, đành quay về cầu xin Tần lão đầu.
Tần lão đầu chau mày, quay sang hỏi:
“Đại lang, hay là để Cảnh đại phu đến một chuyến? Dù sao cũng không thể để trong nhà xảy ra nhân mạng, chẳng hay ho gì.”
Tần Trì bật cười lạnh:
“Cảnh đại phu chỉ tạm trú trong nhà ta, đâu phải nô bộc của ta. Ông ta không tới, ta cũng chẳng ép được.”
Kẻ muốn hại con hắn, còn trông mong đại phu trong nhà hắn đến cứu? Cái mặt kia, thật dày đến mức không biết xấu hổ.
Tần Trì không muốn nhìn thêm vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của Tần lão đầu, đứng dậy hành lễ, giọng trầm thấp mà kiên quyết:
“Chuyện này một ngày chưa giải quyết, thì Đại phòng ta một ngày sẽ không bước chân vào lão trạch. Mong tổ phụ thấu hiểu cho tấm lòng của ta đối với con cái.”
Dứt lời, hắn quay người, sải bước đi thẳng.
Tần lão nhị và Tần lão tam thấy thế cũng sợ Tần lão đầu trút trách nhiệm lên đầu mình, liền viện cớ chuồn đi luôn.
Bàn cơm lớn trong sảnh đường, đồ ăn vẫn còn nguyên, song chẳng ai còn bụng dạ mà ăn.
Tần lão đầu chỉ đành sai người đi mời Tam thúc công tới.
Tam thúc công y thuật nông cạn, chỉ học được đôi chút da lông.
Chuyện hôn mê ông ta không chữa nổi, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856651/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.