“Đại ca! Không xong rồi! Không xong rồi!”
Tần Đại Nha hoảng hốt chạy đến Đại phòng giữa lúc trời vừa sập tối, vừa thở vừa kêu:
“Cảnh đại phu, mau, mau đi xem — mau đến lão trạch một chuyến!”
Tống Cẩm nghe động liền từ trong phòng bước ra.
Những người khác trong nhà cũng đều nối gót đi ra xem có chuyện gì.
Chỉ thấy Tần Trì lúc đó còn cầm trong tay một cuộn sách, nhướng mày hỏi:
“Đại Nha, lão trạch xảy ra chuyện gì vậy?”
“Là Bạch di nương ngã rồi! Chảy nhiều máu lắm! A nãi bảo ta qua đây mời mọi người đến, còn dặn nhất định phải mời Cảnh đại phu qua xem cho một chút!”
Tần Đại Nha vừa nói vừa thở dốc, mặt đỏ bừng, mồ hôi trên trán rịn ra thành từng giọt li ti.
Lý thị lập tức lên tiếng:
“Mau đi mời Cảnh đại phu qua đó. Đại lang thì khỏi, con ở nhà trông hai đứa nhỏ, ta với Cẩm nhi đi là được.”
“Vâng, con ở nhà trông bọn trẻ.”
Tần Trì nghe vậy liền không nhắc đến chuyện đi theo.
Dù sao, tiểu thiếp của thúc phụ bị ngã — hắn là cháu trai lớn, đến đó cũng chẳng tiện.
Chỉ là Lão Lưu thị hoảng loạn mất bình tĩnh nên mới sai người gọi cả Đại phòng sang.
Lý thị đứng ra khéo léo ngăn lại, ai cũng hiểu, chẳng ai dám nói thêm gì.
Bà liền giao hai đứa nhỏ cho Hoàng bà tử và Tiểu Ngọc, sau đó cùng Tống Cẩm khoác áo bông, mỗi người xách theo một chiếc đèn lồng, bước nhanh về hướng lão trạch.
Phía sau, Cảnh đại phu và tiểu dược đồng mang theo hòm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4856647/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.