Tống Hoài Xương nói: “Hai năm nay ta vẫn âm thầm sai người điều tra, nhưng một chút manh mối cũng chưa có. Đại tiểu thư, người có biết được điều gì bên trong chăng?”
“Chỉ tra được đôi chút thôi.”
Tống Cẩm kể lại những gì mình đã dò được: “Phụ thân cùng mọi người sau khi đi về hướng Đông Hải thì mất liên lạc. Ta đã dặn người âm thầm để ý các loại dược liệu trên thị trường — nếu có phát hiện dược liệu đặc chế chỉ riêng Tống gia mới có, lập tức sẽ báo tin cho ta.”
Quả nhiên, như nàng từng suy đoán, nếu kẻ đứng sau nhằm vào bí quyết bào chế dược liệu của Tống thị, tất nhiên sẽ mưu lợi từ đó. Mà đã có mưu lợi, thì trên thị trường tất yếu sẽ xuất hiện dấu vết dược liệu mang phong cách Tống thị.
Chỉ cần xác định những loại dược ấy không phải xuất từ Tế Phương Dược Phố, thì khả năng cao là do người Tống gia mất tích bào chế.
Tống Hoài Xương nghe xong, liền nghiêm giọng nói: “Vậy ta cũng sẽ cho người lưu ý chuyện này.”
“Đa tạ Hoài Xương thúc.” Giọng Tống Cẩm mang chút cảm kích.
“Tiểu thư nói vậy khách khí quá, ta cũng là người của Tống gia. Có điều, chuyện này… có nên thông báo cho các chi tộc khác ở những châu phủ khác không?”
“Ta nghĩ là không cần.”
Tống Cẩm thẳng thắn từ chối, rồi nghiêm giọng nói tiếp: “Nói thật với thúc, chuyện kinh doanh ngầm của gia tộc trước kia, ta không những không tham dự mà biết cũng chẳng nhiều. Nhưng ta nghĩ, người biết càng nhiều thì càng dễ lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846497/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.