Lão Lưu thị lén chạy đi tìm Tần lão đầu.
Bà ta uốn lưỡi ba tấc nói mãi, định khuyên chồng gật đầu đồng ý chia nhà, ai ngờ lại bị tát cho một cái trời giáng. Tức giận, bà ta lập tức bán đứng Tống Tú.
“Một ngàn lượng bạc?”
Ánh mắt Tần lão đầu thoáng động, song nhanh chóng lắc đầu: “Không được, chuyện chia nhà đừng mơ tới.”
Lão Lưu thị không phục, vẫn cứng giọng: “Tứ nhi bớt đi gánh nặng, chỉ càng dễ phát đạt hơn. Đến khi đó ta với ông cũng được hưởng phúc, lại còn có ngàn lượng bạc trong tay, sao ông còn chần chừ?”
Tần lão đầu nghiêm giọng: “Chia nhà rồi, ta với bà cũng phải theo đại phòng.”
Lão Lưu thị lập tức phản đối: “Ta còn trông cậy vào Tứ nhi làm quan, phong ta làm cáo mệnh phu nhân, ta mới chẳng theo đại phòng đâu!”
Tần lão đầu thoáng trầm mặc, chưa quyết được.
Lão Lưu thị thấy thế càng nổi cáu: “Ông đúng là già mà còn nhát, chẳng muốn sống khá lên nữa à?”
Tần lão đầu trừng mắt quát: “Bà biết cái quái gì! Chia nhà rồi, đại phòng còn tạm, nhưng nhị phòng với tam phòng biết sống sao? Thuế má, sưu dịch nặng thế, bà chẳng hiểu chút nào à? Bà chỉ nghĩ đến ngày lành tháng tốt của mình, còn mặc kệ hai đứa con kia chết đói sao?”
Mới vừa khấm khá đôi chút mà đã định chặt đứt tình thân — chuyện thất đức thế này, ông dù có nghĩ cũng không dám làm. Nếu truyền ra ngoài, thể nào cũng bị người ta chỉ trỏ sau lưng, nói Tần lão đầu vô đạo, chẳng sợ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846492/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.