Tống Cẩm nhìn theo cỗ xe la dần khuất ở đầu làng, trong lòng thầm nghĩ — chẳng biết có nên đi xem náo nhiệt một phen không? “Tướng công, thiếp có chút lo cho Tú nhi.”
Lời này nói ra, đừng nói Tần Trì, ngay cả chính nàng cũng chẳng tin nổi.
Tần Trì lập tức thuận theo ý nàng.
Hắn sai Tần Nhất đi chuẩn bị một cỗ xe ngựa, rồi cho xe chạy theo hướng xe la vừa đi.
Xe la đi chậm, xe ngựa chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, song vẫn giữ một khoảng cách, chỉ xa xa thấy được cái đuôi xe.
Xe la dừng lại trước một tòa nhà giữa vùng ngoại ô.
Nơi ấy ẩn trong rừng cây, là biệt viện mà nhà quyền quý thường dùng để tránh nóng.
Tần Trì hạ giọng phân phó: “Tần Nhất, giúp Tống Tú vào trong mà không bị cản trở.”
Nếu không có người giúp, Tống Tú muốn bắt gian gần như là chuyện không thể.
Bởi loại biệt viện này, cổng chính đều có người gác; một kẻ lạ mặt muốn vào, chắc chắn bị ngăn lại. Dù có lọt vào được, gia nhân nhà họ Bạch cũng sẽ không để nàng dễ dàng tìm được Tần Minh Tùng.
Chỉ cần có chút động tĩnh thôi, Tần Minh Tùng và Bạch Thúy Vi đã có thể chạy thoát, nào để Tống Tú bắt được tận tay?
Tống Cẩm ngạc nhiên liếc nhìn Tần Trì.
Tần Trì chợt nhận ra việc mình làm không được quang minh cho lắm, bèn nghiêm mặt nói: “Nương tử, ta làm vậy chỉ vì không muốn tiểu thúc phạm sai lầm. Vừa mới đắc công danh mà đã nuôi ngoại thất, nếu truyền ra ngoài, há chẳng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846475/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.