Tần Minh Tùng bước vào phòng, khiến Tống Tú giật nảy mình, vội vàng nói:
“Phu… phu quân, thiếp… thiếp chỉ là đang thay chàng giận dữ thôi!”
Nói dứt câu, nàng đã nhào tới trước mặt hắn, nũng nịu ôm lấy cánh tay, giọng mềm như nước:
“Phu quân của thiếp mới là người tài giỏi nhất, gấp mấy lần cái tên bệnh hoạn kia! Hừ, năm nay chàng nhất định sẽ đỗ cử nhân cho mà xem!”
Cái kiểu mở miệng nói bừa mà mặt vẫn tỉnh bơ, chỉ có Tống Tú là làm được.
Không rõ Tần Minh Tùng có tin hay không, nhưng hắn cũng chẳng phản bác.
Hoặc giả, nghe nàng rủa Tần Trì chết, trong lòng hắn lại thấy thoải mái đôi chút. Dẫu vậy, ngoài miệng vẫn nghiêm giọng:
“Đừng nói linh tinh! Mấy lời đó chỉ nên nói trong nhà, chớ để lọt ra ngoài, kẻo bị người khác chê cười.”
“Thiếp biết rồi, chỉ là không nhịn được, than thở với phu quân vài câu thôi mà.”
Tống Tú vừa nói, vừa ôm chặt lấy hai tay hắn, động tác lại bắt đầu trở nên không đứng đắn.
Tần Minh Tùng vốn ưa kiểu này.
Chẳng bao lâu, người đã bị kéo lên giường, trời còn chưa tối mà trong phòng đã vang lên tiếng chăn gối.
Người mật thám theo dõi bên ngoài nhìn cảnh ấy, cũng chỉ biết im lặng.
Tần tài tử vốn nho nhã đoan chính trước mặt người đời, vậy mà về nhà lại ra dáng phóng túng đến thế.
“Cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, dồn dập mà gấp gáp.
Giữa chừng bị quấy rầy, Tần Minh Tùng có phần lúng túng. Sau khi chỉnh lại y phục mới ra mở cửa, liền thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846451/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.