Tần Minh Tùng vốn tưởng là có nữ nhân nào mạo danh thê tử mình, hẹn ra cổng để gặp mặt.
Nhưng khi thấy dáng người yểu điệu quen thuộc kia, dù có đội mịch li che mặt, hắn vẫn nhận ra ngay — chính là Tống Tú.
Tống Tú hôm nay ăn mặc cực kỳ dụng tâm.
Nàng chọn đội vi mạo chứ không phải mịch li, đó cũng là chút khéo léo nhỏ của nàng.
Không ít người vốn phân biệt không rõ giữa vi mạo và mịch li, chỉ biết đó là loại mũ che mặt nữ nhân thường dùng khi ra ngoài, để tránh bị người khác nhìn thấy dung nhan.
Nhưng vi mạo thì chỉ có màn che dài đến cổ, để lộ một phần khuôn mặt mơ hồ mà vẫn đủ khiến người ta mường tượng nét đẹp bên trong — vừa kín đáo lại vừa quyến rũ.
Còn mịch li thì được đan từ mây trúc, viền có rèm mềm phủ xuống tận đầu gối, khi mặc vào gần như che kín nửa người — Tống Cẩm mỗi lần ra ngoài vẫn luôn đội loại đó.
Tống Tú vốn muốn cho Tần Minh Tùng một “niềm vui bất ngờ”.
Nhưng với Tần Minh Tùng, việc gặp lại nàng chẳng khác nào gặp ma.
“Tú nhi?!”
Tần Minh Tùng sải bước tới, giọng pha chút khiếp sợ:
“Tú nhi, sao nàng lại tới đây?”
“Không phải tướng công phái người đến đón thiếp sao?” — Tống Tú nghi hoặc hỏi lại, ánh mắt tròn xoe ngây ngốc.
Tần Minh Tùng lập tức cảm thấy tim mình trầm xuống.
Có người đang ngầm giở trò!
“Ô kìa, đó là thê tử của Tần huynh sao? Nhìn thân dáng uyển chuyển kia cũng biết là mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846449/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.