Trong nhà họ Tần, chẳng ai chịu chiều chuộng Tống Tú.
Mọi người vẫn làm việc của mình, ai nấy bận rộn như thường.
Chỉ có Tần Đại Nha là thú vị nhất.
Mỗi lần Tống Tú sai khiến một câu, nàng liền chạy ra cửa, cao giọng hát lên như đang diễn tuồng, khiến cả nhà họ Tần đều nghe rõ rành rành.
Theo sau là tiếng lão Lưu thị mắng mỏ chát chúa vọng ra từ chính sảnh.
Tống Cẩm nghe vậy thì buồn cười, khẽ nói với Tần Trì:
“Chàng nói xem, Đại Nha có phải cố ý không? Mỗi lần hô, trước khi mở miệng còn phải kêu một tiếng A nãi nữa cơ.”
Khả năng châm lửa của con bé, thật không chê vào đâu được.
Tần Trì cũng mỉm cười:
protected text
“Thiếp có nói nó có tâm xấu đâu.”
Tống Cẩm chỉ thấy cô bé đáng yêu, hệt như được mẫu thân truyền cho mấy phần tính cách tinh quái ấy.
Đột nhiên, Tần Trì hỏi:
“Có muốn lên huyện ở tạm một thời gian không? Mấy ngày này e trong nhà chẳng được yên đâu.”
“Không biết nương có đồng ý không?”
Tống Cẩm biết Lý thị muốn nàng ở nhà dưỡng thai, nói là có người đỡ đần, đụng việc còn có người bên cạnh.
Thật ra, so với việc lên huyện, Tống Cẩm càng muốn về ở tại tân dược phường — vừa hay có thể tránh khỏi phiền phức trong nhà.
Nghĩ vậy, nàng liền nói thẳng với Tần Trì:
“Thiếp muốn đến dược phường ở, nơi ấy có gian phòng dành riêng cho thiếp nghỉ, lại có Lung di chăm sóc, vừa yên tĩnh vừa gần Tần gia Câu, đi lại cũng không phải chịu khổ ngồi xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846430/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.