“Ta nói này, Tống Cẩm, ngươi đừng đắc ý quá sớm, có khi hôm nay chính là kết cục sau này của ngươi đấy!”
Tống Tú nghiến răng nghiến lợi, giọng lộ rõ căm hận.
Tống Cẩm lại bật cười, giọng nhẹ như gió xuân:
“Tú nhi à, hôm nay ta mới biết, còn nợ ngươi một lời cảm tạ.
Nếu không phải ngươi đổi thân hôn, thì giờ người ngồi đây giặt quần áo hẳn là ta rồi.
Thật sự phải cảm ơn ngươi, Tú nhi.”
Nói dứt lời, nàng thong thả xoay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp, dáng vẻ an nhiên.
Câu nói ấy khiến Tống Tú giận đến xanh cả mặt.
Lần đầu tiên, nàng bắt đầu hoài nghi — có phải khi xưa đổi hôn là một sai lầm? Đáng ghét thay, kẻ bệnh tật kia chẳng những không chết, mà còn đỗ đồng sinh!
Điều khiến nàng phẫn nộ hơn cả — là cái kẻ bệnh ấy lại luôn che chở cho Tống Cẩm!
Đi học cũng phải đón Tống Cẩm về huyện Thành cùng hưởng phúc.
Ngay cả Lý thị vô dụng kia cũng đối với nàng ta tốt đến mức khó tin!
Dựa vào đâu chứ?
Dựa vào đâu mà Tống Cẩm thì thảnh thơi, còn nàng lại phải khổ sở thế này?!
Càng nghĩ, Tống Tú càng tức. Nàng đột nhiên đứng bật dậy, hất tung chậu quần áo, lại hung hăng giẫm lên mấy lượt, như muốn trút hết oán khí.
Vừa khéo, cảnh đó bị lão Lưu thị bắt gặp.
“Đồ tiện nhân! Dám đem quần áo ném xuống đất mà giẫm lên à?
Lòng dạ độc ác thế này, để xem hôm nay ta không đánh chết ngươi thì thôi!”
Lão Lưu thị giơ cây chổi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846428/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.