Tần Trì và Tống Cẩm cùng ngồi một cỗ xe ngựa.
Trong khoang xe được chuẩn bị chăn nệm ấm áp, còn có một lò than nhỏ cố định ở góc, khiến không gian chật hẹp cũng trở nên ấm sực. Dẫu vậy, Tần Trì vẫn lấy chăn đắp thêm cho Tống Cẩm.
“Nương bên kia thì sao?” – Tống Cẩm khẽ hỏi.
“Giống như bên này.”
Tần Trì đưa tay thử nhiệt trên lò than, rồi nhìn nàng, giọng trầm thấp:
“Nương tử thật không có chút nghi hoặc nào ư?”
“Không có.” – Tống Cẩm cúi đầu khẽ cười.
Từ lúc rời khỏi Tần gia, nàng vẫn luôn cẩn trọng từng bước, thần sắc dè dặt, chỉ sợ sơ suất một chút liền đi sai đường.
Cỗ xe ngựa không có gì đặc biệt, nhưng đoàn người hộ tống lại bước đi không một tiếng động — chỉ nhìn thôi đã biết đều là những kẻ được huấn luyện nghiêm ngặt.
Trong lòng Tống Cẩm dấy lên một tia bất an.
Tần Trì lại thêm mấy khúc than vào lò, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt như mang theo ý hỏi:
“Thật sự không muốn hỏi điều gì sao?”
“Tướng công muốn nói gì, thiếp chỉ cần lắng nghe là được.” – Giọng nàng mềm mại, từ tốn.
Tần Trì nhìn sâu vào mắt nàng.
Lời đáp không sai một chữ — ôn nhu, nhu thuận, lấy phu làm trời, đúng khuôn mẫu người ta cho là “hiền thê” trong thiên hạ.
Nếu không từng thấy mặt khác của Tống Cẩm, hắn hẳn cũng sẽ cho rằng nàng quả thật ngoan hiền như vậy.
Nhưng nay, hắn rõ — nàng vẫn giữ một bức tường trong lòng, ngăn cách tất cả mọi người bên ngoài, kể cả hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846423/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.