Bởi vì Tống Cẩm đã mang thai.
Những chuyện xui rủi như thế này, người nhà Tần gia đều nhất trí không cho nàng dính vào, ngay cả lão Lưu thị – người vốn hay kiếm chuyện với nàng – lần này vì đứa chắt trong bụng mà cũng chẳng nói nửa lời.
Đợi đến khi mặt trời bớt gắt, Tống Tú mới dần tỉnh lại.
Tiểu Lưu thị thăm dò gọi mấy tiếng:
“Tiểu Tống thị? Tống Tú? Là Tống Tú phải không?”
Tống Tú ngơ ngác nhìn quanh, rồi lại đáng thương nhìn về phía Tiểu Lưu thị, nước mắt rơi như suối, chẳng còn vẻ sắc bén hay điên dại khi trước.
“Là tà khí đã đi rồi sao?”
Tiểu Lưu thị thử hỏi.
Tống Tú liên tục gật đầu, giọng run rẩy:
“Đi rồi đi rồi! Nhị tẩu, muội không sao rồi, thật sự không sao nữa!”
“Không sao là tốt rồi!”
Tiểu Lưu thị xoa ngực đang đập thình thịch, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng hoàn toàn không nhận ra rằng, khi Tống Tú nói lời ấy, giọng nàng vẫn đang run lên bần bật.
Nàng sợ hãi đến cực điểm!
Nếu không thuận theo bọn họ vài câu, nàng lo rằng họ lại nổi cơn điên một lần nữa.
Mùi tanh tưởi quanh mũi khiến Tống Tú buồn nôn từng cơn, vài lần muốn nôn ra nhưng chẳng có gì trong bụng.
Lúc này nàng mới chợt nhớ, hôm nay mình chưa ăn gì cả.
Đáng lẽ bụng đã phải đói cồn cào, vậy mà giờ lại chẳng có chút khẩu vị nào.
Kiếp trước, dù cuộc đời có bi thảm đến đâu, Tống Tú cũng chưa từng trải qua cảnh như hôm nay. Có thể nói, hành động của lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846415/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.