Tống Cẩm suốt một đêm trằn trọc chẳng yên giấc.
Trong cơn mơ mơ màng màng, nàng luôn lo sợ giữa đêm khuya sẽ có người tới báo tin dữ. Mang theo nỗi bất an ấy, nàng chờ đợi cho tới tận khi trời sáng.
Khi đôi mắt khẽ hé mở, ánh sáng lờ mờ len qua khe cửa, cơn buồn ngủ còn sót lại lập tức tan biến không còn chút dấu vết.
Nàng nhanh chóng trở mình, khoác áo, vấn tóc, rồi bưng chậu đi ra nhà bếp. Lúc này, Lâm thị đang nhóm bếp nấu cơm sáng.
Thấy Tống Cẩm bước vào, Lâm thị mỉm cười nói:
“Trong nồi có nước nóng, đại lang tức phụ đi múc mà dùng.”
Tống Cẩm đáp lễ:
“Đa tạ tam thẩm.”
Nàng cầm gáo múc nước trong nồi ra, Lâm thị vừa đảo thức ăn trong chảo vừa hỏi han:
“Đại lang đêm qua vẫn chưa về à?”
“Chưa.”
Tống Cẩm đặt gáo nước xuống, giọng nhạt nhẽo.
Lâm thị lại nói đỡ:
“E là hôm qua đi đường xa, trễ quá nên chắc lưu lại ở huyện một đêm thôi.”
Tống Cẩm khẽ gật đầu:
“Chắc là vậy.”
Trong lòng nàng cũng chỉ mong mọi việc đúng như thế.
Rửa mặt chải đầu xong, nàng bình thản ăn điểm tâm. Đến khi chuẩn bị ra ngoài, trong sân lại chạm mặt Tống Tú.
Quầng mắt Tống Tú thâm đen, hiển nhiên cũng mất ngủ suốt đêm.
Đang định mở miệng nói gì, Tống Cẩm đã lặng lẽ đi lướt qua nàng, không lưu lại nửa lời.
Ngoài cổng, xe ngựa đã chờ sẵn.
Người cầm cương là Hình Luân.
Tống Cẩm hơi ngạc nhiên:
“Hôm nay sao ngươi lại đến đón ta? Biết thường ngày ngươi bận hơn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846412/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.